TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 11: Mọi người nghe đây, kẻ này không nói đạo lý.

Hôm nay lại là cuối năm, đêm Bàn Ninh Thành vẫn náo nhiệt vô cùng, hệt như lúc bọn họ mới tới đây.

Trần Tầm mắt mang vẻ hiếu kỳ, dắt Đại Hắc Ngưu chầm chậm bước trên đường phố, dừng lại ngắm nhìn khắp nơi, tay cầm đủ loại thức ăn. Giờ bọn họ đã có tiền, tự nhiên phải tiêu xài.

Vẫn là ngươi một miếng, ta một miếng, khiến những người xung quanh cười vang, nói thiếu niên này thật thú vị.

Chỉ có điều lần này xảy ra chút ngoài ý muốn, khi xem tạp kỹ, Trần Tầm kéo thế nào cũng không nổi Đại Hắc Ngưu, đợi nó xem cho thỏa thích rồi bọn họ mới tiếp tục đi.

Đại Hắc Ngưu trong lòng luôn cho rằng là tu tiên giả đang biểu diễn cho chúng xem, nhìn đến say sưa mê mẩn, miệng không ngừng u U U.

“Lão bản, còn nhớ chúng ta không?”

Trần Tầm đi tới một quầy hàng, khẽ mỉm cười, “Chúng ta tới mua tượng gỗ đây.”

Khác biệt là, bên cạnh lão bản có một đứa trẻ đang cầm tượng gỗ chơi đùa, quầy hàng cũng đổi chỗ, nhưng không xa nơi ban đầu là bao.

“Ồ, tiểu ca, là ngươi à.”

Lão bản sững sờ một lúc, rồi đột nhiên bừng tỉnh, là thiếu niên dùng gạo đổi tượng gỗ của mình, “Quả nhiên không hề thay đổi chút nào.”

“Có tượng gỗ hình trâu không, chúng ta mua hai cái.”

“Được thôi!”

Lão bản cười, tìm kiếm một lát, hai pho tượng gỗ hình trâu sống động như thật được tìm ra, không chút tì vết, y đưa cho Trần Tầm, “Đây tiểu ca.”

Trần Tầm trả tiền xong, cầm tượng gỗ huơ huơ trước mặt Đại Hắc Ngưu, trêu cho Đại Hắc Ngưu sốt ruột, Trần Tầm cười ha hả.

Bọn họ lại ra bờ sông thả đèn cầu nguyện một lần nữa. Đại Hắc Ngưu nói thế nào cũng không cho Trần Tầm xem điều ước của nó, cả thân mình che khuất tầm mắt Trần Tầm.

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi về phía nam thành Bàn Ninh. Nơi đó có rất nhiều y quán, còn tiệm rèn ở bắc thành, chỉ là quá xa xôi, đi bộ cũng phải mất mấy ngày.

Hai ngày sau, bọn họ đi tới trước một cửa tiệm, trên tấm biển đề "Bình Thái Y Quán", hai bên còn viết câu đối.

Vế trên: Chỉ mong thế gian người không bệnh, Vế dưới: Nào sợ trên kệ thuốc bám bụi.

Hoành phi: Thiên Hạ Thái Bình.

Y quán người ra vào tấp nập, trên mặt ai cũng mang vẻ ưu sầu. Tiếng tăm của đại phu Bình Thái Y Quán ở đây cực kỳ tốt, được bá tánh lân cận gọi là Tế Thế Huyền Hồ (ý chỉ thầy thuốc giỏi cứu người).

Tiểu nhị bên trong vô cùng bận rộn, không ngừng bốc thuốc cho người đến kẻ đi, còn có mấy vị đại phu đang cứu người chữa trị, thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng rên rỉ đau đớn.

“Lão Ngưu, ta vào xem tình hình thế nào, sẽ buộc ngươi ở ngoài cửa. Ngươi lớn thế này rồi, phải học cách tự bảo vệ mình.”

Trần Tầm nghiêm túc nói, “Nếu có kẻ lạ muốn dắt ngươi đi, ngươi cứ kêu to lên, rồi đá cho gã một cước, nhưng không được dùng sức quá mạnh.”

“Umm!”

Đại Hắc Ngưu gật đầu, đáp lại bằng ánh mắt ‘ngươi cứ yên tâm, ta có chừng mực’.

“Tiểu ca cần mua gì.”

Một tiểu nhị thờ ơ hỏi.

“Ta tìm Ninh Tư, Ninh đại phu.”

Trần Tầm chắp tay nói. Hắn đã dò hỏi qua, Ninh Tư là chủ ở đây, tính tình hòa nhã, lòng dạ thầy thuốc, được bá tánh hết lời khen ngợi.

“Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ta à?”

Ninh Tư từ một đại sảnh khác đi tới. Ông có mái tóc đen dài rậm rạp được búi gọn trên đầu, để râu chữ bát, ánh mắt đượm vẻ u sầu, người đã ngoại tứ tuần.

Nhưng theo Trần Tầm thấy, người này rất biết dưỡng sinh, có lẽ tuổi thật còn lớn hơn vẻ ngoài.

“Ninh đại phu, ta đến để học nghề y.”

Trần Tầm chắp tay. Vô tình tay áo trượt xuống, để lộ cơ bắp săn chắc, khiến mí mắt Ninh Tư giật một cái, thầm nghĩ thân thể này thật cường tráng.

“Ha ha, ta tạm thời không nhận đồ đệ nữa. Tiểu huynh đệ cứ đến nhà khác xem sao.”

Ninh Tư ôn tồn nói. Ông quả thực tạm thời chưa có ý định nhận đồ đệ.

“Ninh đại phu, ta thật lòng muốn học y thuật, rất có thể chịu khổ chịu khó.”

Trần Tầm ánh mắt đầy hy vọng, tha thiết cầu xin, “Cho ta làm tạp dịch ở đây cũng được, chỉ cần có thể học được chút gì đó.”

“Haizz.”

Ánh mắt Ninh Tư lóe lên vẻ đắn đo. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng “U U U” rống lớn, tất cả mọi người đều giật mình. Một trận gió lốc thổi qua, Trần Tầm lập tức lao ra ngoài.

Thân thủ thật nhanh nhẹn, Ninh Tư ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng, cũng vội vàng chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì.

“Chà, con trâu đen nhà ta đây, tính khí thật bướng bỉnh, kéo thế nào cũng không chịu đi.”

Một tên lưu manh cười khà khà, giải thích với đám đông hiếu kỳ. Sắc mặt gã khó coi, lần đầu tiên gã nếm trải cái gì gọi là khỏe như trâu.

U! U!

Đại Hắc Ngưu tức giận rống lên, đang định giơ chân, thấy Trần Tầm đi ra, nó vội vàng kêu to.

“Làm gì đó?! Đây là trâu nhà ta!”

Trần Tầm trừng mắt, giận dữ quát, “Buông ra!”

“Ngươi nói là của nhà ngươi thì nó là của nhà ngươi chắc?”

Tên lưu manh cười khẩy, liếc nhìn Trần Tầm từ trên xuống dưới, bụng bảo dạ chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa rành sự đời.

“Vậy ý ngươi là không muốn nói lý lẽ?”

“Hừ, nực cười, đây chính là Đại Hắc Ngưu nhà ta, ngươi còn muốn động thủ hay sao?”

Tên lưu manh khạc một bãi nước bọt, buông tay đang nắm dây thừng xuống, từ từ xắn tay áo lên, còn cố ý lôi ra một con dao găm mà huơ huơ.

Gã tung hoành khu phố này nhiều năm, xử lý một tên nhóc ranh như vầy chẳng phải dễ như trở bàn tay ư.

“Mọi người nghe rõ đây, kẻ này không nói lý lẽ.”

Trần Tầm khẽ cau mày, hướng về phía bá tánh xung quanh hô lớn. Vô tình để lộ ba cây rìu khai sơn đeo bên hông.

Bước chân tên lưu manh khựng lại, đồng tử co rút, thầm nghĩ thứ vũ khí lớn thế kia, tình huống gì đây.

Trần Tầm dậm chân một cái, từ từ cởi cúc áo. Mười sáu múi cơ bụng cũng vô tình lộ ra. Thân thể hắn tựa như được tôi luyện ngàn lần, cường tráng vô song.

Đám đông xung quanh xôn xao bàn tán. Thiếu niên này nhìn qua bình thường không có gì lạ, không ngờ lại là một tay luyện võ.

“Khoan đã! Tiểu huynh đệ, ta đột nhiên nhận ra là ta nhìn nhầm, đây không phải trâu nhà ta, he... he.”

Đồng tử tên lưu manh run lên. Thiếu niên này quá hung hãn. Gã từ từ lùi lại. Phen này là đụng phải thứ dữ rồi. “Ta đi trước, ta... ta đi đây.”

“Đi cái mẹ nhà ngươi! Tìm chết!”

Trần Tầm đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, phẫn nộ lao tới. Tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một tàn ảnh tại chỗ. Nắm đấm to như bao cát phản chiếu trong con ngươi của tên lưu manh.

“A!! Đại gia đừng đánh nữa!!”

Trên phố vang lên tiếng kêu la thảm thiết của tên lưu manh. Gã lăn lộn trên đất, miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Đại Hắc Ngưu đứng bên cạnh không ngừng phì nước bọt, cuối cùng bị nó húc văng sang một bên.

Tên lưu manh ánh mắt tuyệt vọng, thân thể như muốn rã rời, khóe miệng, sống mũi đầy máu tươi, toàn thân bốc lên mùi nước bọt hôi thối.

Thiếu niên này có mười sáu múi cơ bụng, thân thể rắn như thép, gã có gọi thêm mấy huynh đệ tới cũng chẳng làm gì được, chỉ tổ ăn đòn oan. Sau này nhìn thấy người này phải tránh xa.

“Đánh hay lắm!”

“Tên lưu manh này, đáng đời!”

“Cả ngày không học không làm, chỉ biết lêu lổng, sớm đã thấy gã chướng mắt rồi.”

Đám đông xung quanh cất tiếng hoan hô tán thưởng. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, đã làm việc mà bọn họ không dám làm.

Trần Tầm hừ lạnh một tiếng. Ngay cả Lão Ngưu mà cũng dám động vào. Nếu dám báo thù, hắn sẽ đại khai sát giới.

U! U! Đại Hắc Ngưu dụi dụi vào người Trần Tầm, có hắn ở bên nó mới thấy an tâm.

“Không sao đâu, Lão Ngưu, có ta đây.”

Trần Tầm một tay ôm đầu Đại Hắc Ngưu, ánh mắt lạnh lẽo vẫn nhìn về hướng tên lưu manh vừa bỏ chạy.

Hắn đột nhiên nhìn về phía Ninh Tư, khiến ông nhìn mà lạnh cả sống lưng. Thiếu niên này tùy thân mang theo ba cây rìu khai sơn, lại có mười sáu múi cơ bụng, thật sự là đến để học y thuật sao...

“Kính xin Ninh đại phu nhận lấy ta. Cho chúng ta làm tạp dịch ở Bình Thái Y Quán là được rồi. Con Đại Hắc Ngưu tổ truyền nhà ta còn có thể phụ giúp việc vặt.”

Trần Tầm cúi đầu chắp tay, lời nói vô cùng chân thành.

U! U! Đại Hắc Ngưu cũng hướng về phía Ninh Tư tỏ ý cầu xin.

“Ninh đại phu nhận lấy chàng trai này đi. Thiếu niên lang có lòng chính nghĩa như vậy không nhiều đâu.”

“Đúng vậy, Ninh đại phu. Tiểu huynh đệ này cũng thật đáng thương, dắt theo trâu nhà vào thành kiếm sống.”

Đám đông xung quanh cũng lên tiếng giúp Trần Tầm. Nhìn hắn là biết ngay kẻ có thân thế cơ khổ.

“Được, ta sẽ nhận ngươi.”

Ninh Tư thuận thế gật đầu. Thiếu niên này xem ra quả thật đáng thương. Nếu lưu lạc bên ngoài, bị đám lưu manh kia trả thù thì không hay. Ít nhất ở trong y quán sẽ không ai dám động đến hắn.

“Đa tạ Ninh đại phu.”

Trần Tầm vui mừng khôn xiết, vội chắp tay hướng về phía đám đông xung quanh, cảm tạ đã lên tiếng giúp đỡ.

“Đi thôi.”

Ninh Tư mỉm cười, chắp tay sau lưng, dẫn bọn họ vào hậu viện y quán.