Những ngày sau đó, Cơ Khôn hễ cứ từ ngoài tông môn chấp hành nhiệm vụ trở về, hắn đều tới tìm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trò chuyện, nơi đây là chốn khiến hắn thân tâm thả lỏng nhất.
Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ bình an vô sự của bọn họ, hắn luôn có một cảm giác kỳ lạ khó tả, thậm chí còn thấy lòng rất yên tâm khi bản thân bôn ba bên ngoài…
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng vô cùng hiếu kỳ về thế giới bên ngoài, mỗi lần Cơ Khôn tới bọn họ đều lắng nghe say sưa, tiếng cười quái dị không ngừng vang lên.
Cơ Khôn còn thỉnh thoảng dẫn Đại Hắc Ngưu tới Cống Hiến Điện, khiến Trần Tầm không ngừng lắc đầu cảm thán: “Đúng là trâu lớn không giữ được trong nhà mà, ha ha.”
Cuối cùng, Cơ Khôn càng phát hiện ra một vấn đề lớn, Hắc Ngưu vậy mà còn chưa Trúc Cơ, chuyện này sao có thể được?! Hắn chau mày, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngưu sư đệ ngươi yên tâm, ta sẽ ra ngoài tông môn tranh đoạt một tương lai cho ngươi, viên Linh Thú Trúc Cơ Đan này cũng chẳng cần đến vạn điểm cống hiến!”