Trần Tầm nhìn vào nơi sâu thẳm trong bóng tối, ánh mắt lộ vẻ trầm tư, đáy lòng thầm nghĩ: “Tam Nhãn Sinh Linh, bản tọa nhớ kỹ các ngươi rồi, mạng của bọn chúng đều nằm trong tay ta.”
“Đến lúc đó đưa các ngươi về tộc, chẳng lẽ lại không cho ta vài khối đá phong ấn thế này sao?!” “Ừm, có lý, đến lúc đó tới Tam Thiên Đại Thế Giới dò la một phen, nếu chủng tộc này quá mức khó ưa, các ngươi cứ ngủ say ở đây mãi mãi đi.”
Hắn nghĩ đến đây, bèn cười lạnh một tiếng, nhìn sâu vào lòng đất, nơi có ít nhất cả ngàn Tam Nhãn Sinh Linh.
Nhưng khi hắn chuyển hóa Thần Khiếu bình thường thì ngược lại có chút không nhìn rõ, loại đá phong ấn này dường như cũng là một vật ẩn giấu tự nhiên.
Mà nào có ai ngờ được tu tiên giới lại xuất hiện hai kẻ dị biệt là Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, nhìn thấu bọn chúng một cách rõ ràng.