Cự thành hùng vĩ, chính thức tiến vào tu tiên giới. "Chẳng hay công tử có phải là người tu tiên?"
"Không phải, nhưng ta từng gặp." Trần Tầm lắc đầu, thản nhiên nói: "Hai vị cô nương cho rằng ta là tiên nhân ư? Các ngươi đã nhìn lầm rồi."
"Nhưng khí chất xuất trần của công tử đây nào giống phàm nhân, bọn ta..."
"Thời gian của ta không còn nhiều, xin hãy để ta được yên tĩnh." Trần Tầm trong mắt đột nhiên hiện lên nét bi ai, một luồng khí chất tuổi xế chiều từ từ tỏa ra, nhìn thế này đúng là điềm báo sắp có người đi rồi! Ngay cả Đại Hắc Ngưu cũng hơi mở to mắt, nó suýt nữa thì tin thật.
"A?" Hai vị cô nương khẽ hé môi, trong lòng vô cùng chấn động, không ngờ lại nhìn lầm.