Trần Tầm chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, Đại Hắc Ngưu ngự kiếm bay đi. Nó đứng trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt tràn đầy lo âu.
"Mô... mô..."
Đại Hắc Ngưu khẽ kêu hai tiếng, Đại Hắc Quan sừng sững phía sau. Nó ánh mắt thành kính, trong lòng không ngừng niệm "Phật Tổ phù hộ".
Trên đỉnh núi, một viên Kim Nguyên Đan mang theo đan văn nuốt xuống, cũng như Trúc Cơ Đan thuở trước.
Trần Tầm trong mắt tinh quang lấp lánh, thần sắc đột nhiên kịch biến. Một luồng đan dược chi lực mênh mông không ngừng tản ra trong cơ thể.