“Mô?!” Đại Hắc Ngưu kêu lên một tiếng với Trần Tầm, rõ ràng khi đó chính ngươi là người kích động nhất, chỉ thiếu chuẩn bị riêng cho ngươi một chiếc bảo thuyền nữa thôi.
“Lão Ngưu, bản tọa chẳng lẽ không thể nhiệt huyết một lần sao?”
Thần sắc Trần Tầm hiện lên một tia xấu hổ, vội vàng giải thích, “Nam nhân nào mà chẳng có chút tư tưởng ra trận giết địch, bảo vệ nhà cửa, bảo vệ quốc gia.”
“Mô mô~” Đại Hắc Ngưu đột nhiên chạy đi, hai con mắt to hơi cong lại, nó thì không có. Nó chỉ cần đi theo Trần Tầm là được, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chút do dự.
“Lão Ngưu, đi thôi, đi tu luyện. Đường còn dài lắm.”