“Vì tương lai của Tây Châu quân, bản soái quyết định rút quân!” Mạc Đẳng Nhàn cất lời.
“Không giúp bên nào ư?” Đồng Vạn Triệt nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy!”
“Tây Châu quân của ta thành lập cốt để chống lại ngoại địch xâm lấn Tây Vực, tuy danh nghĩa thuộc về Tây Sở, nhưng bao năm qua, quân dân Tây Châu của ta vẫn tự cung tự cấp. Chỉ vài lần đại hạn mất mùa, hoàng thất Tây Sở mới viện trợ cho chúng ta vài lần lương thảo.”
“Tây Châu quân đông tiến Sở Châu, thêm vào đó bản soái cũng coi như đã ra tay vì Tây Sở, đã xem như trả hết ân tình này rồi.” Mạc Đẳng Nhàn chậm rãi giải thích.