TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 36: Tương Tây Tứ Quỷ Nhập Đại Tông Sư

Tiêu Dao vương phủ, luyện công phòng.

Tần Tiêu Dao đem Chu Quả năm trăm năm tuổi, lại thêm mấy phần dược liệu khác ban cho bọn hắn.

Bốn người bế quan mấy ngày.

Đột nhiên bốn đạo khí tức cường đại trực tiếp tràn ngập toàn trường.

Ngoài luyện công phòng.

Tần Tiêu Dao cười nói: “Xem ra bốn người bọn họ đã thành công!”

Mười mấy hơi thở sau.

Bốn nam tử thân mặc y phục xanh lục quần đen, đầu đội khăn đen, một gối quỳ xuống nói: “Đa tạ công tử ân điển!”

Tần Tiêu Dao cười nói: “Mau mau đứng dậy, sau này an nguy của ta giao cho các ngươi.”

“Công tử yên tâm!”

Tần Tiêu Dao cẩn thận đánh giá một phen, quả nhiên bốn người đều đã đột phá đến cảnh giới Đại Tông Sư nhất trọng thiên.

Bốn người có thể đột phá, không chỉ vì linh dược, mà chủ yếu là do bốn người bọn họ có nền tảng vững chắc, chỉ còn thiếu một bước nữa, dược dẫn vừa đến, nước chảy thành sông, tự nhiên đột phá, nói cho cùng vẫn là dựa vào chính bọn họ.

Nếu không dễ dàng như vậy, trên giang hồ Đại Tông Sư chắc chắn đã nhiều như lông trâu rồi.

……………

Một thửa ruộng.

Mấy ngày nay, Tần Tiêu Dao cùng Lý Nho, Hoàng Trung và những người khác đích thân xuống ruộng cùng dân chúng bắt châu chấu, lại còn tự tay phát tiền bạc cho bọn họ.

Lễ bộ Thượng thư Vương Hi Nhân đứng cạnh nói với Thần y Trương Tư Cảnh bên người: “Lục điện hạ quả thực đã thay da đổi thịt, tựa như biến thành một người khác vậy, ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Bệ hạ năm xưa trên người ngài ấy.”

Trương Tư Cảnh trêu đùa: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đương kim Bệ hạ là bậc minh chủ, Lục hoàng tử thân là cốt nhục của Bệ hạ, đương nhiên kế thừa được vài phần ưu điểm của Người.”

“Là tại hạ đường đột rồi, Trương lão nói rất có lý.” Vương Hi Nhân nói.

“Không biết vì sao Trương lão mấy ngày nay cứ cùng bọn ta xuống ruộng vậy?”

“Châu chấu là một vị dược liệu, ta đang làm một thí nghiệm, thử đưa nó vào loại thuốc mới của ta.”

“Nếu thuốc mới của ta nghiên cứu thành công, sẽ càng có nhiều dân chúng được cứu chữa.”

“Trương lão thật vô tư, Vương Hi Nhân vô cùng khâm phục.” Vương Hi Nhân hành lễ nói.

“Không đâu Vương đại nhân, ngài quá khen rồi, đây chỉ là y đức cơ bản nhất của người hành y như bọn ta, không đáng được khen ngợi.”

Sau đó hai người cũng tham gia vào đội ngũ bắt châu chấu.

Đột nhiên một đứa bé khoảng ba tuổi, người trần như nhộng chạy đến trước mặt Tần Tiêu Dao, cười nói: “Lục điện hạ, ngài xem Tiểu Bảo bắt được nhiều châu chấu lắm.”

Lý Nho vốn định đưa tay ngăn bé lại, nhưng bị ánh mắt của Tần Tiêu Dao chặn lại.

Trong lòng Lý Nho, an nguy của Tần Tiêu Dao là quan trọng nhất, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Bởi vì Tần Tiêu Dao hầu như ngày nào cũng đến cùng mọi người bắt châu chấu, đã chơi đùa thân thiết với lũ trẻ ở đây.

Tần Tiêu Dao cúi người xuống, nhìn chiếc túi vải căng phồng bên hông Tiểu Bảo, xoa đầu bé, cười nói: “Tiểu Bảo giỏi thật, bắt được nhiều châu chấu như vậy, xem ra bán được không ít tiền, có thể mua được nhiều đồ ăn ngon rồi.”

Tiểu Bảo nói: “Lục điện hạ, Tiểu Bảo không thể mua đồ ăn, Tiểu Bảo phải dùng số tiền này mua thuốc cho A Đa, A Đa bệnh mấy ngày rồi.”

Tần Tiêu Dao nhìn đứa bé hiểu chuyện này, vừa định lên tiếng.

Đột nhiên một phụ nhân vội vàng chạy tới, lập tức quỳ xuống, kinh hãi tạ lỗi: “Lục điện hạ, A Bảo còn nhỏ dại không hiểu chuyện, đã làm kinh động đến Lục điện hạ, xin Lục điện hạ thứ tội.”

Rồi kéo A Bảo bên cạnh cùng quỳ xuống, đầu cúi càng thấp hơn.

A Bảo vẫn chưa ý thức được hành vi của mình có thể mang đến họa sát thân.

Xã hội xưa, đẳng cấp vô cùng nghiêm ngặt.

Tần Tiêu Dao vội vàng đến bên cạnh Tiểu Bảo và mẫu thân của bé, đỡ hai người dậy, cười nói: “Mẫu thân của Tiểu Bảo, ngươi không cần căng thẳng, trong mắt bản điện hạ không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.”

“Đại Tần của chúng ta vốn khởi phát từ nơi yếu thế, Đại Tần là nhà của ta, cũng là nhà của các ngươi, chúng ta đều là người Đại Tần.”

“Hôm nay không phân biệt thần dân, chúng ta đều là người Tần.”

“Mọi người không cần câu nệ, cứ tự nhiên trò chuyện.”

Dân chúng vây xem xung quanh đều kích động hô lớn: “Lục điện hạ uy vũ, Tần Hoàng vạn tuế, Đại Tần vạn năm.”

“Lục điện hạ uy vũ, Tần Hoàng vạn tuế, Đại Tần vạn năm.”

“Lục điện hạ uy vũ, Tần Hoàng vạn tuế, Đại Tần vạn năm.”

“Lục điện hạ quả là người nhân hậu.” Trương Tư Cảnh khen ngợi.

Vương Hi Nhân phụ họa: “Đúng vậy, Lục điện hạ quả là bậc nhân trung long phượng, yêu dân như con.”

“Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.”

“Từ xưa đến nay, kẻ nào được lòng dân, kẻ đó được thiên hạ.”

Tần Tiêu Dao chậm rãi bước tới nói.

Hai người thấy Tần Tiêu Dao đi tới, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Lục điện hạ!”

“Trương lão, Vương đại nhân!”

“Hay cho câu nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.”

“Lục điện hạ quả thực thấu hiểu sách lược trị quốc.”

“Vì sao không vào triều nghị chính?”

“Bản vương quen thói lười biếng, không chịu nổi những khổ cực đó.”

“Hai vị, bản điện hạ còn có việc, xin đi trước một bước.”

“Ngửa mặt lên trời cười lớn mà đi, bọn ta há phải phường cỏ nội.” Tần Tiêu Dao cười lớn nói.

Trương Tư Cảnh nhìn theo bóng dáng Tần Tiêu Dao rời đi, trêu đùa: “Vị Lục điện hạ này quả là một người thú vị.”

Rồi cũng xoay người rời đi.

Vương Hi Nhân trong lòng suy nghĩ về câu nói của Tần Tiêu Dao, lẩm bẩm: “Lục điện hạ cũng không muốn mãi ở chốn thôn dã, xem ra cũng muốn tranh đoạt ngôi vị chí tôn kia.”

“Lục điện hạ nói câu này, là muốn bày tỏ ý định với ta, lẽ nào là muốn lôi kéo ta, để ta chọn phe?”

Vương Hi Nhân nhìn theo bóng dáng Tần Tiêu Dao dần khuất, vẻ mặt đăm chiêu, trong mắt lóe lên một tia nhìn khác lạ, nhưng lại không mấy kiên định.

Trên đường lớn.

Hoàng Trung nghi hoặc hỏi: “Chủ công, Vương đại nhân liệu có ngả về phía chúng ta không?”

Chưa đợi Tần Tiêu Dao lên tiếng, Lý Nho đã giải thích: “Hán Thăng, Lục bộ Thượng thư hiện nay.”

“Công bộ Thượng thư Phạm Thiên Hoành là đại diện của Tứ đại thế gia, hắn chắc chắn đứng về phía đối địch với chúng ta.”

“Binh bộ Thượng thư Triển Hoành Đồ là người trung thành tuyệt đối với Bệ hạ.”

“Hình bộ Thượng thư đã điều tra rõ là ngầm đầu quân cho Nhị hoàng tử Tần Phi Ngữ.”

“Lại bộ Thượng thư là nhạc phụ của Đại hoàng tử.”

“Hộ bộ Thượng thư thì là một lão già ba phải, không bao giờ đắc tội với bên nào, nhưng cũng không bao giờ chọn phe.”

“Lễ bộ Thượng thư Vương Hi Nhân chính là người duy nhất chúng ta có thể lôi kéo và có hy vọng.”

“Vương Hi Nhân phẩm đức cao thượng, yêu dân như con, uy tín trong lòng dân chúng rất cao.”

“Quan trọng nhất là ông ta chưa chọn phe, vẫn luôn là phái trung lập.”

“Vậy hôm nay Vương đại nhân có thể đồng ý không?”

“Sẽ không đồng ý nhanh như vậy đâu.”

“Hơn nữa, hôm nay chúng ta cũng không phải muốn Vương đại nhân chọn phe, mà là để ông ta biết được chí hướng của chủ công, cho ông ta thêm một lựa chọn mà thôi.”

“Mà biểu hiện hôm nay của chủ công đều đã được ông ta thấy hết, trong lòng sẽ gieo xuống một hạt giống, đến lúc phải lựa chọn, trong lòng ông ta ít nhiều cũng sẽ nghiêng về phía chủ công.”

“Yên tâm đi, Vương đại nhân cuối cùng nhất định sẽ là người của chúng ta.” Lý Nho nói với vẻ tự tin nắm chắc phần thắng.

Tần Tiêu Dao vô cùng thích cái cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Lý Nho, lại còn không cần bản thân phải động não, quả thực chỉ cần nằm yên hưởng thụ là được.

“Ồ ồ.” Hoàng Trung cười khổ nói.

Hóa ra kẻ ngốc lại là chính ta.