TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Ngưng Đọng Thời Gian, Tà Thần Cũng Phải Quỳ Xuống Cho Ta!

Chương 13: Tuổi trẻ cuồng dại

“Bạch Phó thống lĩnh, không phải ta không cho ngươi cứu, mà là bọn họ đã chết rồi, ngươi nghe xem... tiếng kêu thảm thiết đều đã biến mất.”

Đàm Kiệt lo lắng đến mức trán rịn mồ hôi.

“Vậy ta đi nhặt xác cho bọn họ.”

“...” Ngươi có hiểu tiếng người không vậy!? Vương Xà và những người khác cũng xúm lại, lựa lời khuyên can nhưng nhất quyết không để Bạch Dã ra ngoài.

Bạch Dã thở dài một tiếng: “Haiz.”

Hắn biết hôm nay không thể giết được đám liệp cẩu để tăng trưởng khí huyết nên đành thất vọng rời đi.

Mọi người nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy bóng lưng ấy vô cùng cô liêu.

Hồi lâu sau, Đàm Kiệt nhổ một bãi đờm đặc xuống đất, giận dữ mắng: “Tên điên! Thằng nhóc này đúng là một tên điên từ trong ra ngoài.”

“Các ngươi không biết đâu, vừa rồi nếu không phải ta vác hắn về thì hắn đã sớm bị cấm kỵ vật hút khô mà chết ở bên ngoài rồi.”

Lời mắng chửi của y không ai đáp lại, mọi người im lặng ném đá từ trên tường thành xuống để xua đuổi bầy liệp cẩu bên ngoài, trong lòng lại dấy lên những suy nghĩ khác.

Họ cũng cho rằng Bạch Dã là một kẻ điên, bởi trên mảnh đất hoang tàn này, chỉ có kẻ điên mới sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ những người dưng nước lã.

Tiếng gầm giận dữ của Bạch Dã ngoài thành lúc nãy, họ đều nghe rõ mồn một, khắc sâu trong tâm khảm.

Nhưng họ lại càng cảm thấy, tên điên này tốt hơn hai vị thống lĩnh hiện tại gấp trăm, nghìn lần.

Những người sinh ra trong thời đại tai biến, chưa từng biết đến văn minh này không hề hay biết, một trăm năm về trước, những kẻ điên như vậy còn có một danh xưng khác.

Người của thời đại văn minh trăm năm trước gọi họ là... anh hùng!

Trong một góc tối không ai để ý, một đôi mắt cũng biến mất cùng với bóng lưng của Bạch Dã.

Bạch Dã trở về nơi ở tạm thời, hắn cởi áo, bước đến trước gương. Thân thể gầy gò khô héo ngày nào giờ đã được thay thế bằng một thân cơ bắp rắn rỏi.

Trong trận chiến vừa rồi, hắn đã bắn chết mười hai con liệp cẩu, Hài Cốt Chi Tức cũng phản hồi lại mười hai luồng khí huyết. Dưới sự gia trì của mười hai luồng khí huyết này, thân thể suy dinh dưỡng lâu ngày cuối cùng cũng tràn đầy sức sống.

Cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể, Bạch Dã nhếch môi cười. Tuy thể phách hiện tại không bằng kẻ cải tạo gen Đàm Kiệt, nhưng ít nhất cũng vượt qua một nam tử trưởng thành bình thường, phải biết rằng đây mới chỉ là thành quả của việc săn giết mười hai con liệp cẩu dị hóa.

Nếu giết sạch gần trăm con liệp cẩu và cả liệp cẩu vương, thể phách sẽ còn cường đại đến mức nào?

Điều thực sự khiến Bạch Dã vui mừng không chỉ là thể phách được tăng cường, mà quan trọng hơn là hắn có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn!

Đạo lý rất đơn giản, cùng là một phút thời gian tĩnh, một người gầy trơ xương có thể chạy được ba trăm mét, nhưng một người cường tráng có thể chạy được sáu trăm mét, thậm chí còn hơn thế nữa!

Điều này có nghĩa là, trong cùng một khoảng thời gian, hiệu suất làm việc của hắn đã được nâng cao đáng kể, gián tiếp tiết kiệm được thời gian.

“Vẫn chưa đủ! Sức mạnh vẫn chưa đủ! Ta cần nhiều hơn... nhiều sức mạnh hơn nữa!”

Trong đôi mắt hoang dã của thiếu niên, ngọn lửa mang tên dã tâm bùng cháy.

Hắn biết rõ, thời gian tĩnh chỉ có thể xem là át chủ bài, là thứ hỗ trợ hắn giành lấy nhiều sức mạnh hơn, bởi vì thời gian là hữu hạn, dùng một chút sẽ vơi đi một chút.

Vì vậy, hắn phải tận dụng thời gian có hạn để đổi lấy nhiều sức mạnh hơn!

Như vậy mới có thể đề phòng một ngày nào đó thời gian cạn kiệt, bản thân vẫn còn sức mạnh để tự vệ.

Trên mảnh đất hoang tàn đầy rẫy hiểm nguy này, chỉ có sức mạnh mới là chân lý.

Nơi đây không chỉ có các loại dị thú đột biến, mà còn có những kẻ cải tạo gen, kẻ cải tạo cơ khí hùng mạnh, và cả những siêu phàm giả thần bí hơn. Đây là thời đại mà kẻ mạnh chi phối tất cả.

Trong ký ức của tiền thân, hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện máu tanh.

Giết người ư? Chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

Một mẩu bánh mì mốc meo, một chai nước đục ngầu, hay thậm chí là một ánh mắt cũng có thể trở thành động cơ giết người.

Ta đói, mà ngươi lại có thức ăn, vậy thì xin lỗi, ngươi phải chết.

Ngươi nói ngươi không tranh giành với đời, không xung đột với bất kỳ ai ư? Đợi đội săn bắt đến tận cửa, họ sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng.

Cốc cốc cốc...

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Dã.

“Bạch Phó thống lĩnh, bầy liệp cẩu đã rút lui, thống lĩnh đang mở tiệc ăn mừng, mời ngài qua đó.”

Bạch Dã vừa nghe có tiệc, hai mắt liền sáng rực, chiến đấu một hồi lâu quả thật đã đói rồi.

Hắn mở cửa, lập tức như ảnh đế nhập vào người, thân thể mềm nhũn dựa vào người tiểu đệ đang gõ cửa.

Tiểu đệ kinh hãi thất sắc: “Bạch Phó thống lĩnh, ngài...”

“Đỡ ta qua đó.”

Bạch Dã yếu ớt nói.

Tiểu đệ nhìn vẻ mặt yếu ớt của Bạch Dã, lại liên tưởng đến cảnh hắn liều mình chiến đấu lúc trước, trong lòng bất giác nảy sinh sự kính trọng, vội vàng cung kính đỡ Bạch Dã đi.

Địa điểm tổ chức tiệc ăn mừng đương nhiên vẫn là quán rượu Lốp Xe, trấn Hôi Thổ quá nghèo, chỉ có duy nhất một quán rượu này.

Trong quán rượu, mấy chục người đang nâng ly reo hò. Đối với những người sống trên mảnh đất hoang tàn này, có rượu hôm nay cứ say hôm nay đã là điều xa xỉ nhất. Họ không có thời gian để tưởng nhớ người đã khuất, vì người tiếp theo rất có thể là chính mình, chi bằng cứ tận hưởng từng giây từng phút.

Tiệc ăn mừng lần này không chỉ có Đàm Kiệt, mà còn có thống lĩnh Tây khu Vương Xà.

Hai vị thống lĩnh ngồi chung một bàn, nâng ly cạn chén, tươi cười rạng rỡ, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Chỉ không biết sau nụ cười ấy có mấy phần chân tình, mấy phần giả dối.

“Bạch Dã lần này coi như đã nổi bật nhất rồi, ta thấy ánh mắt của người cả Đông khu và Tây khu nhìn hắn đều đã khác.”

Vương Xà khẽ nhấp một ngụm rượu, cười như không cười nói.

“Hừ.”

Đàm Kiệt hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên y hiểu được ẩn ý của đối phương, dù sao người hiểu ngươi nhất không phải là bạn bè, mà là kẻ thù.

“Không cần ngươi châm ngòi ly gián, Bạch Dã là người thế nào ngươi cũng thấy rõ rồi, thằng nhóc đó bị nấm độc làm hỏng não, đã điên rồi. Một kẻ điên thì sẽ không khuất phục bất kỳ ai.”

“Nói cách khác, Đông khu của ta không chứa chấp nổi hắn, mà Tây khu của ngươi cũng vậy thôi.”

Vương Xà gật đầu tán thành, gã đã sớm nhìn ra đáp án từ trong mắt Bạch Dã. Bất kể là gã hay Đàm Kiệt, người ta đều chẳng thèm để vào mắt. Trước đây gã cứ ngỡ đó là sự ngông cuồng của tuổi trẻ, cho rằng mình có cấm kỵ vật trong tay là thiên hạ vô địch.

Bây giờ gã đã hiểu, đó không phải là tuổi trẻ ngông cuồng, mà là tuổi trẻ cuồng dại, là điên thật rồi.

“Ngươi định làm thế nào? Có cần giúp không?”

Vương Xà cười hỏi.

Đàm Kiệt lạnh lùng liếc gã một cái: “Không cần ngươi giúp, tên điên này tự mình cũng có thể tìm đường chết. Ta thấy ngươi giúp đỡ là giả, muốn nhân cơ hội nhúng tay vào Hài Cốt Chi Tức mới là thật!”

“Đừng nói khó nghe như vậy, ngươi và ta suy cho cùng đều là người của trấn Hôi Thổ, nội đấu không có lối thoát đâu. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, thời thế ngày càng bất ổn, thành Thự Quang thường xuyên điều động quân đội, cướp bóc người của các thị trấn khác, chiến tranh e là sắp đến rồi.”

“Ngươi và ta nếu không đoàn kết hợp tác, cuối cùng chỉ có thể chết không có đất chôn thân.”

“Cho nên, theo ý ta, đợi Bạch Dã chết, bầy liệp cẩu cũng được giải quyết xong, chúng ta sẽ mang Hài Cốt Chi Tức đến thành Thự Quang bán đi, tiền bạc chia đều. Ngươi đi mua dược tề gen bản nâng cấp, còn ta thì cập nhật các thiết bị cơ khí trên người. Có thực lực rồi mới đảm bảo sống sót được.”