TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Một Tòa Tu Tiên Tông Môn, Nhưng Người Còn Tại Lam Tinh

Chương 159: Thế giới này không phải như các ngươi nhận thức

Trong một khu vực của khu bảo tồn, hơn mười đệ tử Thục Sơn trong trang phục Kiếm Tông đang tiến bước dưới sự dẫn dắt của sư tôn Thiên Kiếm chân nhân.

Bọn họ còn chưa đi được bao xa, sương trắng dày đặc đã đột ngột tan ra.

Tình huống bất thường này lập tức khiến đám đệ tử Kiếm Tông xì xào bàn tán.

"Hửm? Sương mù này sao lại tan rồi?"

"Tan ra thì tốt, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh."

"Đúng vậy, vừa rồi ta cứ có cảm giác trong sương trắng ẩn giấu thứ gì đó."

"Xem ra cũng không có vấn đề gì."

Mấy người vừa dứt lời, Thiên Kiếm chân nhân đi phía trước bỗng nhiên dừng bước.

"Im lặng!"

Nghe thấy lời của Thiên Kiếm chân nhân, chúng đệ tử lập tức ngậm miệng.

Giây tiếp theo, vẻ mặt Thiên Kiếm chân nhân trở nên nghiêm nghị.

"Có yêu ma đang nhanh chóng đến gần, các ngươi chuẩn bị chiến đấu!"

Lời này vừa thốt ra, đám người Kiếm Tông lập tức rút bội kiếm của mình, sau đó cẩn trọng nhìn quanh.

Chẳng đợi bọn họ tìm thấy yêu ma trong lời nói kia, trong núi rừng bỗng truyền đến một trận tiếng động sột soạt.

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của bọn họ, từng con quái vật màu đen to bằng con bê con, với tốc độ vượt xa báo săn, đang bao vây về phía bọn họ.

Lũ quái vật này còn chưa đến gần, từng trận gầm gừ khiến người ta run sợ đã truyền đến tai mọi người.

"Chết tiệt! Đó là thứ quái quỷ gì vậy!"

"Là nanh thú, một loại yêu ma Luyện Khí kỳ, bản tính hung tợn, lấy hổ báo làm thức ăn."

Thiên Kiếm chân nhân đứng phía trước bọn họ lạnh giọng nói.

"Các ngươi hãy nấp sau lưng vi sư."

Nghe Thiên Kiếm chân nhân nói vậy, mọi người vội vàng làm theo.

Cũng chính lúc này, thanh trường kiếm đeo sau lưng Thiên Kiếm chân nhân lập tức xuất vỏ, hóa thành một đạo kiếm quang bay về phía trước.

Kiếm quang như sao băng lướt qua bầy nanh thú.

Soạt soạt soạt...

Trong nháy mắt, không dưới trăm đầu nanh thú đã bị chém lìa đầu, biến thành một đống thi thể.

Thế nhưng, hơn một trăm đầu nanh thú này so với bầy thú khổng lồ kia cũng chỉ như muối bỏ bể.

Vẫn còn một lượng lớn nanh thú đang xông về phía mọi người.

Thấy vậy, Thiên Kiếm chân nhân liền hừ lạnh một tiếng, đồng thời bấm kiếm quyết.

Giây tiếp theo, phi kiếm của ông một phân thành hai, hai phân thành bốn... Chẳng bao lâu, một thanh phi kiếm ban nãy đã phân hóa thành đủ 64 thanh phi kiếm bay đi bốn phương tám hướng.

Kiếm quang đến đâu, tất cả nanh thú trong phạm vi 100 mét quanh bọn họ đều hóa thành những cái xác không đầu.

Mà đám đệ tử Kiếm Tông mới nhập môn tận mắt chứng kiến cảnh này bất giác trợn tròn hai mắt.

Mặc dù trước đó trên đường đến Thục Sơn, bọn họ đã từng chứng kiến cuộc chiến giữa tu tiên giả và yêu ma, nhưng không hề trực quan như bây giờ.

Thiên Kiếm chân nhân là cường giả Kim Đan, chiến lực và sự ung dung mà ông thể hiện ra cũng không phải là thứ mà đám người Vạn Kiếm Nhất có thể so sánh được.

Trong lúc mọi người còn đang ngây người ở đó, Lâm Dật, cũng là một đệ tử Kiếm Tông, đã cầm trường kiếm gia nhập vào trận chiến.

Là một trong những đệ tử nhập môn sớm nhất, lại sở hữu Thiên Sinh Kiếm Cốt, tu vi của hắn lúc này đã vững vàng đạt tới Luyện Khí tam tầng hậu kỳ, vượt xa những người mới nhập môn.

Cộng thêm hắn có kinh nghiệm nhiều lần huyết chiến với yêu ma, cho nên khi đối mặt với đám nanh thú trước mắt, hắn cũng không hề hoảng sợ, tìm một con cá lọt lưới rồi lao vào giao đấu kịch liệt với nó.

Các đệ tử khác thấy Lâm Dật dũng mãnh như vậy, sau khi nhìn nhau một lượt cũng xách trường kiếm xông lên.

Bọn họ tuy đơn đả độc đấu không lại nanh thú, nhưng mấy người hợp lực cũng có thể miễn cưỡng diệt được một con.

Sau khi mấy đệ tử Kiếm Tông hợp lực dùng trường kiếm trong tay diệt được một con nanh thú, một cảm giác thành tựu chưa từng có cũng dâng lên trong lòng họ.

"Thì ra đây là cảm giác trảm yêu trừ ma."

"Thì ra chúng ta cũng có năng lực chiến đấu với yêu ma."

Cảm giác thành tựu này thậm chí còn vượt xa cảm giác thành tựu khi hạ gục được trùm cuối trong game online.

Cảm giác khi chiến đấu càng khiến họ cảm thấy bản thân mình bây giờ thật lợi hại.

Không chỉ họ, mà tất cả các đệ tử mới lúc này đều có cảm giác như vậy.

Ở một nơi không xa, một nhóm thể tu cũng gặp phải sự tấn công của nanh thú.

Sau cơn hoảng loạn ban đầu, họ cũng vung nắm đấm, bắt đầu cuộc chiến tay không với nanh thú.

Sau một hồi giao đấu, họ mới phát hiện ra, bản thân bây giờ đã không còn là người thường nữa.

Một đệ tử thể tu sau khi tay không đánh chết một con nanh thú liền đứng trên xác nó mà phá lên cười ha hả.

"Sảng khoái! Cảm giác quyền quyền đến thịt này thật quá sảng khoái."

"Ai nói thể tu không tốt, thể tu tốt vô cùng! Ta yêu thể tu, ta yêu luyện thể!"

Sự thật chứng minh, ai cũng khao khát chiến đấu, cho dù là người ngày thường trầm tĩnh, tính cách điềm đạm đến đâu, trong cơ thể cũng đều ẩn chứa huyết mạch chiến đấu.

Điểm này được thể hiện một cách rõ nét trên người đám đệ tử Thục Sơn này.

Dưới sự dẫn dắt của các vị thủ tọa, bọn họ nhanh chóng tiêu diệt đợt nanh thú tấn công đầu tiên.

Sau đó, họ men theo hướng nanh thú kéo đến mà tiếp tục đi về phía trước.

Điều họ không để ý là, ngay sau khi họ rời đi không lâu, những con nanh thú vừa bị họ giết chết đã hóa thành một làn khói đen rồi biến mất.

Chỉ còn lại vết tích chiến đấu đầy đất minh chứng cho trận chiến vừa rồi.

Cùng lúc đó, ở vành đai ngoài khu bảo tồn, Tôn Chí Cương và những người khác đang vây quanh một cảnh sát phụ trách điều khiển máy bay không người lái, ánh mắt họ dán chặt vào những hình ảnh được truyền về.

Ánh mắt ai nấy đều tràn ngập vẻ khó tin.

Máy bay không người lái vì bị nhiễu không rõ nguyên nhân nên không thể hạ cánh vào trong khu bảo tồn, nhưng bay lượn trên không phận khu bảo tồn thì vẫn không có vấn đề gì.

Vừa rồi khi sương mù tan đi, họ liền nghĩ đến việc điều khiển máy bay không người lái bay vào để dò xét tình hình cụ thể bên trong.

Và rồi, họ đã thấy một cảnh tượng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Hình ảnh do máy bay không người lái truyền về đã ghi lại trọn vẹn cuộc chiến của một nhóm đệ tử Thục Sơn với bầy nanh thú.

Mặc dù do khoảng cách nên quay không được rõ lắm, nhưng quá trình đại khái vẫn quay được.

Từ lúc bầy nanh thú xuất hiện, cho đến khi các đệ tử Thục Sơn thể hiện năng lực siêu nhiên, tiêu diệt toàn bộ lũ nanh thú xâm phạm.

Mỗi một giây đều mang đến cho não bộ của họ một cú sốc mạnh mẽ.

Mỗi một giây đều đang làm mới lại nhận thức của họ.

Ngay cả những cảnh sát như nhóm Tôn Chí Cương, những người đã sớm biết trên đời này có tu tiên giả, cũng không ngoại lệ.

Huống chi là những cảnh sát trước đó không hề biết đến sự tồn tại của tu tiên giả trên thế giới này.

Tận mắt chứng kiến một nhóm người sử dụng sức mạnh có vẻ là pháp thuật để chiến đấu với một đám sinh vật kỳ dị rõ ràng không phải động vật bình thường, trong lòng họ sớm đã dấy lên sóng to gió lớn.

Một lúc lâu sau, họ mới hoàn hồn lại.

Ngay khi vừa hoàn hồn, đám cảnh sát đã nhao nhao như ong vỡ tổ.

"Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì? Những người này là ai, và những thứ chiến đấu với họ là gì?"

"Thần tiên? Yêu quái?"

"Người kia vừa rồi lại có thể bắn ra quả cầu lửa!"

"Không thể nào, trên thế giới này sao lại có thứ như vậy?"

"Khu bảo tồn đang yên đang lành sao lại xảy ra tình huống này?"

Trong khi một bộ phận cảnh sát bắt đầu hoài nghi nhân sinh, Tôn Chí Cương đột nhiên vỗ vai họ, sau đó với vẻ mặt đầy thâm ý mà nói: "Không cần kinh ngạc, cũng không cần lo lắng, đám người vừa rồi hẳn là tu tiên giả, còn những thứ chiến đấu với họ là một đám yêu ma."

"Đám tu tiên giả này là do ta gọi tới, hôm nay cũng đến lúc nói cho các ngươi biết một vài chuyện mà các ngươi chưa biết, tương lai sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ tiếp xúc với họ."

"Thế giới này, vốn không phải như các ngươi vẫn biết."