“Thế này cũng được sao?” Yến Đường thấy vậy, lập tức ngây người.
Một khối thông linh cổ ngọc mà bạch phát nam tử phải trả giá đắt mới đổi được, lại bị La Thiên sao chép ra trong chớp mắt?
Nếu để mấy kẻ kia biết được, chẳng phải sẽ tức chết sao?
Mà ở một bên khác, La Thiên nắm khối ngọc thạch kia, nhìn hồi lâu mới lẩm bẩm: “Những phù văn này, quả thực có liên quan đến một loại phong ấn! Nhưng nhìn theo dòng chảy của phù văn, phong ấn này dường như vẫn chưa đến lúc được giải trừ…”
Nói xong, La Thiên lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tạm thời không để ý đến chuyện này nữa! Chúng ta hãy đến nơi cuối cùng đi, chỉ mong giọt Tiên Đế chân huyết kia chưa bị kẻ tên Phượng Càn Dương đoạt mất!”