Sáng sớm hôm sau.
Gà trống mào đỏ cất tiếng gáy vài hồi lười biếng. Có lẽ do gần đây tìm mái đẻ trứng quá thường xuyên, thành ra giấc ngủ chẳng mấy ngon lành. Gáy vài tiếng cho có lệ, rồi lại tiếp tục ngủ vùi.
Thẩm Mộc từ nha môn bước ra, liếc nhìn Tê Bắc Phong đang đợi bên ngoài. Lúc này, gã đạo sĩ lêu lổng ấy, một tay cầm bánh bao thịt, một tay nâng la bàn, cười vô cùng khoái trá.
"Hôm qua lại nhận việc riêng rồi phải không?"
Tê Bắc Phong không giấu giếm, cười gian xảo, đoạn giơ một ngón tay. "Đại nhân quả là thần tiên sống, chuyện gì cũng không thoát khỏi pháp nhãn của người. Đêm qua ta ra ngoài bày quẻ, vừa hay có người đến xem bói, kiếm được một lượng bạc, hắc hắc."