Lão giả khẽ cười: “Ngươi cũng có chút đầu óc đấy, giết ngươi rồi, Dĩnh Hà sẽ tiếp quản Phong Cương. Động thiên phúc địa quá lớn, không phải một Phong Cương Huyện Lệnh như ngươi có thể khống chế, vậy nên, cứ giao cho Dĩnh Hà quận của bọn ta đi.”
Lời này nói ra, chẳng phải là ngang nhiên cướp đoạt sao? Thật không biết xấu hổ.
“Vậy nên, ta không giữ được, đổi lại là Dĩnh Hà quận của bọn ngươi thì giữ được sao? Ngay cả kinh thành Đại Ly cũng không dám chắc chắn, tại sao bọn ngươi lại dám? Hay là nói, sau lưng bọn ngươi thật sự có chỗ dựa? Ví như… Nam Tĩnh.”
Ánh mắt Hồ Hồng nhìn Thẩm Mộc có chút khác lạ, lão không trả lời thẳng mà lại tiếp tục lạnh lùng khinh miệt.
“Thế giới này, phàm là người thông minh thường chết quá sớm, dĩ nhiên, Tôn Đông Thư kia là ngoại lệ, gã không ngốc, nhưng có thể sống lâu hơn ngươi một chút, bởi vì gã sợ chết, còn ngươi thì có vẻ không sợ lắm thì phải.”