Một đám kiếm tu tuyệt trần mà đi, tiêu sái như tiên nhân trên trời, khiến người ta ngưỡng mộ.
Mà Thẩm Mộc vẫn chưa rời đi.
Hắn bay lên đài cao, trong lòng ôm thanh Độc Tú đang khẽ run rẩy, nhìn bầu trời dần tối sầm, rơi vào trầm tư.
Từng đợt bất ngờ ập đến, ít nhiều khiến hắn cảm thấy cảnh giác.
Con đường tương lai của Phong Cương, rốt cuộc là trở thành một thực thể độc lập vững như thành đồng vách sắt.