Xe ngựa của Lý Xán và đoàn người đã đi đến trước cổng Phong Cương Thành.
Song, ánh mắt của họ lại không hề nhìn về phía cánh cổng thành tàn tạ đổ nát kia, mà lại kinh ngạc nhìn những hàng nông sản đang sinh trưởng tươi tốt bên ngoài thành.
“Xuân gieo thu gặt, đây là quy tắc vĩnh hằng bất biến của đạo tự nhiên. Hiện giờ là tiết Xuân Phân không sai chứ, nhưng sao ruộng đồng ở Phong Cương đã sai trĩu quả rồi?” Lý Xán vừa nhìn những hoa màu này, vừa nghi hoặc nói.
“…”
“…”