Hồ Hồng mở mắt, ánh mắt khẽ nheo lại: “Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết sao?”
“Không sợ chết?” Thẩm Mộc cười khẩy: “Vậy sao ngươi không tự sát đi? Còn ở lại đây để ta chế giễu à?”
“…” Hồ Hồng cạn lời, nói chuyện với tên này đúng là tức chết người mà.
“Thực tế một chút đi, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Đại đạo tu hành mấy trăm năm, lẽ nào chỉ vì một tông môn mà vứt bỏ trăm năm đạo hạnh? Thế thì thật sự là mất nhiều hơn được. Ngươi nói có đúng không?”
Hồ Hồng nhắm mắt, nằm trên chiếu cỏ, không nói một lời.