May thay, Vương Đạo Huyền đã sớm dặn dò trước.
Người của gánh hát cũng đều biết quy củ, chỉ theo tiếng chiêng trống, y theo trình tự mà hát, giả vờ như không nhìn thấy những thứ phía dưới.
Vương Đạo Huyền đứng cạnh đài hát, da đầu cũng tê dại.
Hắn ôm Kim Tiền Kiếm, trốn trong trận pháp kết bằng dây đỏ và tiền yểm thắng, chỉ dám đưa mắt liếc qua, tuyệt nhiên không dám nhìn lâu.
Đương nhiên, đến nói cũng không dám.