“Câu điệp?”
Sa Lý Phi nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Ngô lão Tứ tràn đầy vẻ kính sợ: “Nghe nói vật này là của Âm sai, lão lại còn dám cướp của Âm sai? Thật bội phục, bội phục!”
Ngô lão Tứ nghe vậy liền ngẩn người, vội xua tay: “Ấy, lời này không thể nói bừa, đạo hạnh của lão phu chỉ có hai tầng lầu, không có bản lĩnh đó, càng không có cái gan ấy.”
Nói xong, lão vội vàng đóng hộp lại, tựa như chỉ cần nhìn thêm một chút cũng sẽ rước họa vào thân.
Lý Diễn nhíu mày: “Vật này… có liên quan đến phiền phức của tiền bối?”