Tạm thời gác lại những suy nghĩ trong lòng, Giang Thành Huyền bất giác nhìn về phía Thẩm Như Yên, gương mặt chợt nở nụ cười rồi gật đầu với nàng.
“Phu nhân, vừa rồi đã vất vả cho nàng rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Như Yên lại cười lắc đầu.
“Giữa ta và chàng, có gì mà phải nói đến hai chữ vất vả? Huống hồ ta vừa rồi cũng chẳng làm gì.
Đúng rồi…”
