Lúc này Quách Hùng đã đói lả người, cho dù ăn cái gì cũng đều là mỹ vị nhân gian.
Chưa ăn hết một hộp thức ăn, Quách Hùng đã no đến mức không chịu nổi.
Tiếp theo hắn phải dùng ngân châm, châm vào phía dưới, tuy rằng thân thể đã không còn nguyên vẹn, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể di chuyển tự do.
Lúc này, một bà đỡ bế đứa bé đến trước mặt Quách Hùng.
"Lão gia, ngài xem, là con trai..."