Lý Ngọc quay người lại, phát hiện một ông lão đang ngồi đối diện mình, ông lão tóc bạc, trên tay cầm một quả táo, cắn một miếng rồi nói: “Trái táo này ngon đấy, lát nữa tặng lão phu vài giỏ…”
Đôi mắt của Lý Ngọc hơi nheo lại, nhưng hắn không có động thái gì.
Ông lão này có thể lẻn vào và ở gần hắn đến như vậy, hơn nữa hắn lại không phát hiện ra gì cả, tu vi của đối phương chắc chắn vượt xa cả hắn, ít nhất cũng phải ở mức tầng Hóa Thần.
Lý Ngọc dùng thuật Võng Khí quan sát, trong cơ thể người này không có dao động pháp lực, khác hẳn với những cường giả Hóa Thần mà hắn từng thấy.
Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu của Lý Ngọc.