Đối phương là con cháu trực hệ của một trưởng lão tầng Nguyên Anh trong tông môn, khi ở tầng Luyện Khí, hắn chưa bao giờ đối xử tốt với Từ Dị. Với sự chăm sóc của trưởng bối, người này đã thăng cấp lên tầng Trúc Cơ từ lâu, bây giờ cũng khai mở được khoảng mười tầng, còn bản thân Từ Dị vẫn chỉ mới khai mở được hai tầng.
Nếu không phải Lý Ngọc tặng Trúc Cơ Đan cho hắn, e rằng hiện giờ hắn vẫn còn đang mắc kẹ ở đỉnh cao tầng Luyện Khí.
“Từ huynh, thật sự là huynh…”
Ngay lúc Từ Dị đang định một mình trở về lại chỗ ở của mình, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói này tuy rằng đã lâu rồi không nghe, nhưng lại khắc ghi khá sâu vào trong tâm trí của Từ Dị.