Dẫu Lý Ngọc bị Khứa Huynh Tâm nhéo tai, nhưng cô ấy không sử dụng bất kỳ vũ lực nào, mà chỉ nói với Lý Ngọc: “Vốn dĩ tỷ không muốn nhiều lời về chuyện tình cảm của đệ, nhưng thân phận của thánh nữ phái Huyền Âm kia rất đặc biệt, tỷ không hy vọng đệ sẽ bị nàng ta mê hoặc, trở thành Trần sư huynh thứ hai. Dù đệ không suy nghĩ cho mình, cũng cần phải suy nghĩ cho hai vị sư muội kia…”
Lý Ngọc biết Hứa sư tỷ nói như vậy là muốn tốt cho hắn, nên sắc mặt càng thêm nghiêm túc, trấn an nói: “Sư tỷ yên tâm, đệ chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy đối với Nam Cung cô nương. Tỷ nghĩ xem, người ta thiên phú cỡ nào, đệ thiên phú tới đâu. Cứ cho là đệ thật sự thích Nam Cung cô nương, nhưng người ta cũng sẽ không thích đệ đâu. Nam Cung cô nương chính là con gái của Trần sư huynh, kể ra thì nàng ta cũng là sư điệt của đệ, sư phụ chăm sóc cho sư điệt không phải là điều bình thường hay sao. Đây cũng là lời mà sư tôn đã dặn dò đệ, chỉ cần yêu cầu của nàng ta không quá đáng, đệ phải cố gắng đáp ứng…”
Khứa Huynh Tâm hỏi: “Thật sao?”
Lý Ngọc gật đầu nói: “Hoàn toàn là thật.”
Hứa Khuynh Tâm rút tay lại và nói: “Trong lòng đệ hiểu là được rồi. Nữ đệ tử của Côn Lôn hoặc các môn phái chính đạo khác thì sao cũng được, nhưng kết thành đạo lữ với yêu nữ ma đạo sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đệ. Với địa vị và độ nổi tiếng hiện giờ của đệ, nữ đệ tử muốn làm đạo lữ của đệ trong tông môn, e rằng có thể xếp hàng dài từ cổng tông môn đến đỉnh Ngọc Tuyền. Mặc kệ đệ chọn ai, không nhất thiết phải là vị yêu nữ ma đạo kia…”