Dù sao phái Thiên Đạo cũng coi trọng thể diện, tông môn cũng rất coi trọng thanh danh, trong đại hội lớn như thế này, làm sao bọn họ lại có thể nói lời không giữ lời trước mặt toàn thể những người tu tiên?
Lý Ngọc cất quyển bí tịch ghi chép lại những trận pháp cao cấp đi, sau đó đưa bình Ất Mộc Linh Tủy kia cho Hứa Khuynh Tâm và nói: “Hứa sư tỷ, cái này ta tặng cho tỷ.”
Hứa Khuynh Tâm hơi sửng sốt, nàng tưởng Lý Ngọc không biết sự quý giá của Ất Mộc Linh Tủy, vội vàng giải thích: “Đây là Ất Mộc Linh Tủy, rất hữu dụng đối với những người tu luyện Mộc linh mạch muốn kết Đan. Nó có thể trực tiếp nhắm thẳng vào Mộc linh mạch, tiết kiệm thời gian nén pháp lực. Đợi khi nào đệ hoặc hai vị sư muội tu luyện Mộc linh mạch viên mãn tầng Trúc Cơ, sẽ rất hữu ích, đệ mau cất đi…”
Lý Ngọc cười nói: “Đệ biết. Vốn dĩ đệ muốn tặng bình Ất Mộc Linh Tủy này cho Hứa sư tỷ. Tỷ dẫn đệ gia nhập môn phái, còn dạy đệ tu hành, từ trước đến giờ đệ không có gì để cảm ơn tỷ, vậy nên tỷ cứ coi đây là phần quà nho nhỏ đi.”
Quả thật thứ này rất hữu dụng với bản thân, nhưng không biết phải tới khi nào thì Lý Ngọc với Chu Tử Tuyền mới có thể dùng tới. Với thiên phú của Khương Ly, tông môn cũng sẽ cố gắng tìm mọi cách để nàng ấy kết Đan, nàng ấy cũng không dùng tới.