Nhưng ngay sau đó, ông ấy đã hiểu ra. Lý Ngọc không thể nào lại tinh thông trận pháp, với số tuổi của hắn, đây là chuyện mà hắn không thể nào làm được. Tuy nhiên, “thuật Vọng Khí” thần kỳ kia của hắn, trái lại có thể nhìn thấu được trận nhãn của các loại trận pháp.
Bảo hắn chế tạo trận cờ hay trận bàn, khắc họa trận văn, vậy thật sự làm khó hắn quá. Nhưng nếu bảo hắn phá trận pháp, chuyện này quả thật không khó chút nào.
Đối với những vị trận pháp sư không tu năm linh mạch, không hiểu thuật Vọng Khí, chỉ có hai điều kiện để phá vỡ trận pháp. Thứ nhất, bọn họ phải cực kỳ quen thuộc với trận pháp và sự biến hóa của trận nhãn. Thứ hai, bọn họ phải có tốc độ tính toán và phản ứng cực nhanh, để tính toán vị trí thời gian thực của trận nhãn.
Nhưng trong mắt của Lý Ngọc, trận nhãn là thứ nằm lồ lộ ở đó, hoàn toàn không cần phải am hiểu trận pháp, cũng không cần phải phán đoán.
Rất lâu trước đây, phái Thiên Đạo đã đơn giản hóa quy tắc, thay đổi nội dung của cuộc tranh tài trận pháp, không ngờ lại bị Lý Ngọc lợi dụng lổ hỗng này.