Vương Hoa vẫn có ấn tượng tốt về Lý Ngọc.
Sáu tháng qua, mỗi lần Lý Ngọc đến đỉnh Lăng Vân đều mang cho ông ấy một ít trái cây và bánh ngọt. Tuy rằng không phải thứ đắt tiền, nhưng cũng coi như có tấm lòng. Thỉnh thoảng tầm cuối tháng, nhiệm vụ của ông ấy khá nhiều, không thể nào luyện hết đan dược, ông ấy cùng tìm đến Lý Ngọc nhờ giúp đỡ, và hắn chưa bao giờ một lần chối từ.
Chỉ tiếc là Lý Ngọc không có thiên phú, không có bối cảnh, đã vậy còn tu luyện năm linh mạch. Khi ở tầng Luyện Khí thì còn ổn, nhưng sau tầng Trúc Cơ, tu hành đã trở nên đặc biệt khó khăn.
Lý Ngọc chắp tay nói: “Đa tạ Vương trưởng lão.”
Vương Hoa xua tay nói: “Ngươi khách sáo với ta làm gì, sau này có khó khăn gì cứ đến tìm ta, nếu có thể giúp thì ta sẽ giúp ngươi…”