Cả Từ Dị và Điền Tề đều từng có tổ tiên lỗi lạc, nhưng theo sự ra đi của các cường giả trong gia tộc, cũng chẳng còn ai giúp bọn họ tranh giành tài nguyên nữa. Thứ đáng giá nhất trên người bọn họ chính là chiếc nhẫn chứa đồ của gia truyền.
Cho dù thiên phú của hai người có mạnh hơn những người kia đi chăng nữa, nhưng cũng không có ích gì về phương diện quan hệ.
So sánh với Chính đạo, vốn dĩ tài nguyên của Ma đạo đã ít, sự chênh lệch này còn nghiêm trọng hơn.
Từ Dị ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, cười nói: “Lý đạo hữu tới rồi, ta vừa nướng xong một phần thịt, ngươi ăn trước đi.”
Lý Ngọc lấy ra vài vò linh rượu từ trong không gian chứa đồ, cả ba vừa trò chuyện vừa ăn.