Rời khỏi đỉnh Tử Tiêu, Lý Ngọc dẫn Khương Ly và Chu Tử Tuyền về lại đỉnh Tử Vân, hắn hái một vài trái cây còn tươi mới để Khương Ly mang về. Trước khi quay trở lại đỉnh Ngọc Châu, Khương Ly nhìn Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, đột nhiên nàng hỏi: “Lý Ngọc, ngươi và Chu sư tỷ đã trở thành đồng lữ song tu rồi à?”
Lần này khi nhìn thấy Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, Khương Ly cảm nhận rất rõ, ánh mắt mà Chu sư tỷ nhìn Lý Ngọc đã khác với trước đây.
Cơ thể của Chu Tử Tuyền khẽ run lên, sắc mặt khó tránh khỏi tái nhợt.
Từ trước đến giờ nàng luôn cho rằng, dù là thiên phú tu vi hay là tình cảm dành cho Lý Ngọc, nàng đều không thể nào sánh bằng với Khương sư muội.
Ngày đầu tiên khi vừa mới nhập môn, bọn họ đã quen biết nhau, hai năm sau đó như hình với bóng. Còn Chu Tử Tuyền, nàng chẳng qua chỉ là người xen vào giữa tình cảm của bọn họ, nhân cơ hội Khương Ly đang bế quan tu luyện, nàng bước vào mối quan hệ. Điều này đã khiến cho Chu Tử Tuyền vẫn luôn cảm thấy áy náy và xấu hổ với Khương sư muội.