Sợ rằng hắn sẽ tức giận, Lý Ngọc lớn tiếng nói: “Nếu tông môn biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua đâu!”
Lý Ngọc nói về tông môn, Triệu Quang Huyền càng cười lớn hơn và nói: “Ngươi tưởng những tổ sư tầng Nguyên Anh trong tông môn đều là những người tốt đẹp à, chẳng qua tự cho mình là Chính đạo mà thôi. Những chuyện mà bọn họ làm sau lưng, có thể còn tàn ác hơn cả Ma đạo. Ngoài ra, ta bảo ngươi đi đưa đan dược, nước Việt hỗn loạn như vậy, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị những người tu dạo tầng Trúc Cơ truy giết. Bổn tọa cũng rất xin lỗi, vì để bày tỏ thành ý, bổn tọa sẽ bù đắp cho đồng lữ song tu của ngươi năm mươi viên Thông Mạch Đan, mười viên Thác Mạch Đan, chỉ như vậy bọn họ sẽ ca ngợi lòng như từ của bổn tọa…”
Lý Ngọc lùi lại và hỏi: “Ngươi không sợ bị môn phái nghi ngờ sao?”
Triệu Quang Huyền mặc cho Lý Ngọc lùi về sau, chỉ là một đệ tử tầng Luyện Khí, cho hắn lùi về sau một trăm dặm, ông ấy vẫn có thể đuổi kịp.
Hắn cười nửa miệng nhìn Lý Ngọc, nói: “Tại sao môn phái lại nghi ngờ bổn tọa? Bổn tọa đối đãi với ngươi tốt như vậy, còn tốt hơn so với đệ tử thân truyền của ta, truyền dạy đan đạo cho người, cái gì tốt cũng cho ngươi, bọn họ có lý do gì để nghi ngờ bổn tọa?”