Lý Ngọc nói: “Tin tức nào cũng không giấu nổi ngươi.”
Ngô Thông tự hào nói: “Còn phải nói. Mỗi tháng ta tiêu mấy vạn linh tệ đúng là không uổng công. Trong các đỉnh Côn Lôn, có cơn gió nào thổi lay ngọn cỏ ta cũng biết.”
Lý Ngọc hỏi: “Kẻ tung tin ta là người nằm vùng của Ma đạo thì sao, ngươi biết không?”
Ngô Thông sửng sốt, sau đó lắc đầu, nói: “Chuyện này ta đã điều tra giúp ngươi rồi, nhưng không điều tra ra được. Tên đó làm việc rất cẩn thận, hắn đã sử dụng cơ quan thú để truyền tin, không có khả năng tìm ra được…”
Hắn cười an ủi Lý Ngọc: “Người nổi tiếng thì khó tránh khỏi thị phi, người thích ngươi càng nhiều thì người ghét ngươi cũng không ít. Trong tông môn cũng có người không thích Tần sư tỷ và Hứa sư tỷ, người nào cũng vậy, đây gọi là muốn đội vương miệng thì phải chịu được sức nặng của nó. Tuy nhiên, người thích ngươi phần nhiều đều là những sư tỷ sư muội trẻ tuổi, sự gắn kết của bọn họ có thể nói là còn mạnh hơn so với những sư huynh sư đệ thích Tần sư tỷ và Hứa sư tỷ, sau này nếu có ai lại dám tung tin đồn về ngươi, e rằng sẽ bị bọn họ xé xác mất…”