Lý Ngọc hắng giọng nói: “Là đệ tử Côn Lôn, đệ tử phải có tránh nhiệm gánh vác nỗi lo cho tông môn. Đây là trách nhiệm mà đệ tử không dễ chối từ, chưởng giáo chân nhân cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình, đưa những đồng môn của mình quay trở về tông môn một cách an toàn…”
Lý Ngọc đã tính toán trong lòng, pháp lực năm linh mạch của hắn thâm hậu hơn rất nhiều, rất nhiều khi so với một đệ tử Luyện Khí tầng chín thông thường, cộng thêm cả chân khí của võ đạo, hắn cũng không sợ những người tầng Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, huống hồ chi kia chỉ là những đệ tử tầng Luyện Khí, lại còn là đệ tử của Luyện Hồn tông…
Hắn thích nhất chính là đối phó với đệ tử của Luyện Hồn tông.
Mấy ngày nay không có thứ gì hay ho để cho lò đan kia hấp thù được, nó đã giúp hắn rất nhiều lần, trong lòng hắn cũng cảm thấy áy náy không thôi, tốt nhất có thể tìm được mấy linh quỷ lợi hại một chút để chó nó nuốt vào.
Vương Đạo Huyền thấy Lý Ngọc cũng không cự tuyệt, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, chuyện không nên chậm trễ, bổn tọa sẽ phái vài đệ tử quen thuộc giúp đỡ cho ngươi, bây giờ các ngươi hãy xuất phát đi.”