Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cuối cùng Lý Ngọc vẫn không khống chế được chính mình. Đáng lẽ hắn định tu luyện những thế võ đó, nhưng hắn đã không ra khỏi giường trong ba ngày qua.
Nói đúng ra, cũng không phải là không xuống giường. Bọn họ cũng từng đi qua bụi trúc trong đình, hoa viên, hay là đài phun nước bên trong sân vườn.
Chớp mắt lại qua ba ngày.
Ba ngày sau, cánh cổng tại biệt viện số sáu mươi chín tại đỉnh Tử Vân mở ra. Lý Ngọc bước ra ngoài, đứng trước cổng, dưỡi cơ một chút. Ba vị trưởng lão đang ngồi trên ghế bập bênh đương mắt nhìn về phía hắn.
Lý Ngọc giãn gân cốt một hồi, hỏi: “Sao vậy, mấy ông nhìn ta làm gì, trên mặt ta có gì sao?”