Mà linh mạch này, cũng giống như Thiên linh mạch, khai mở lập tức ở đỉnh cao, tuy không có căn cứ chứng minh rõ thực lực của hắn đã tăng lên hai mươi phần trăm, nhưng nếu vượt huyễn cảnh thí luyện nữa, Lý Ngọc có thể chắc chắn hắn sẽ tăng lên một đến hai hạng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hoàng Thiên Cương bước nhanh đi vào, sắc mặt đỏ bừng, nói với Lý Ngọc: “Tiểu hữu lại có ân với Hoàng mỗ rồi, sau này nếu có gì dặn dò, Hoàng mỗ dù nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ!”
Nhìn dáng vẻ của ông ấy, hẳn đã tìm được người để thử.
Nhanh thì cũng hơi nhanh đấy, nhưng vẫn tốt hơn so với vô dụng. Lý Ngọc mỉm cười nói: “Lão Hoàng khách sáo quá rồi, ta vẫn còn phải mời lão Hoàng chỉ giáo nhiều hơn về quyển “Bá Đao Quyết” này.”
Sau mấy chục năm, Hoàng Thiên Cương cuối cùng cũng có thể trở lại làm một người đàn ông, tiếp tục gieo mầm tạo ra người thừa kế cho gia tộc họ Hoàng. Ông ấy đã sớm quên đi lời giáo huấn của tổ tiên, vỗ ngực nói: “Tiểu hữu có gì không hiểu, cứ hỏi ta. Nếu như Hoàng mỗ biết, chắc chắn sẽ nói hết…”