Lý Ngọc thực hiện thuật Vọng Khí và nhìn thấy một quỹ đạo năng lượng trên người của một số ít người.
Trong cơ thể bọn họ có một thứ tương tự như pháp lực, nhưng lại không phải pháp lực, từ dao động của khí tức mà phán đoán, xem ra cũng không thua kém gì so với pháp lực của người tu tiên.
Nhưng loại năng lượng này quá ít, hầu hết mọi người đều không có một chút năng lượng nào trong cơ thể. Hai người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, thực lực của bọn họ ở Luyện Khí tầng một, hai huyệt đạo. Chỉ có một ông lão râu tóc bạc trắng sở hữu năng lượng trong cơ thể nhiều nhất, tương đương với người tu tiên của Luyện Khí tầng hai.
Xem ra võ thuật ở thế giới này vẫn khác với võ thuật ở trái đất, chí ít thì cao thủ võ lâm ở trái đất không có loại năng lượng này trong cơ thể, không biết có phải đó là chân khí bên trong cơ thể mà bọn họ tu luyện ra hay không.
Khoảng cách mười dặm, rất nhanh đã tới, lúc này Lý Ngọc đang ở Tụ Hiền Trang – nơi mà đám người kia nhắc đến. Lý Ngọc phát hiện ra rằng, để vào được bên trong thì cần phải có thiệp mời.