Hiện giờ Lý Ngọc không thiếu linh tệ, di sản lớn nhất của hai trưởng lão tầng Trúc Cơ là kiến thức chuyên môn của bọn họ, đây là một kho báu hiếm có đối với Lý Ngọc.
Tuy rằng hắn không muốn trở thành cơ quan sư hay trận pháp sư tài giỏi, nhưng trong con đường tu tiên này, kỹ năng càng nhiều thì càng có lợi cho bản thân. Học nhiều thứ cũng không có gì xấu, dù sao thiên phú của hắn không cao, tự tu hành cũng không có ích, mà thời gian rảnh rỗi lại quá nhiều.
Lý Ngọc đã hứa với hai ông lão rằng hắn sẽ giúp bọn họ giải quyết tốt chuyện hậu sự, sau này nếu nếu như có đi qua phần mộ của bọn họ, hắn sẽ đến thăm bọn họ, giúp bọn họ dọn dẹp cỏ dại và tưới một chén linh trà trước phần mộ của bọn họ…
Đối với Lý Ngọc mà nói, hai chuyện này chẳng qua chỉ là tốn sức chút xíu mà thôi. Tuy nhiên những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của Lý Ngọc.
Kể từ khi lão Vương và lão Trần chuẩn bị hậu sự trước, trong hai ngày qua, các trưởng lão lần lượt tìm đến hắn để lo hậu sự. Những người này đều có một đặc điểm chung là không có con nối dõi trong thế tục, hoặc đã mất liên lạc vời đời sau, trong môn phái cũng không có đệ tử, đều là những người già neo đơn trong động thiên Côn Lôn…