TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 149: Sự phát hiện của Lý Ngọc!

Tiên y của phái Nga Mi, giống như đan dược của Côn Lôn, có thể nói là bán chạy nhất trong giới tu hành. Theo như Lý Ngọc thấy, dù là Khương Ly hay là Hứa sư tỷ hoặc Trịnh sư muội, tất cả đều mặc trang phục tiên y Nga Mi.

Lúc đầu, Lý Ngọc nghĩ rằng đây chỉ là một pháp bảo để phòng thủ, nhưng sau khi khám phá, hắn phát hiện ra bộ tiên y này không chỉ có thể thay đổi màu sắc theo ý muốn mà thậm chí còn thay đổi kiểu dáng, không biết cao cấp hơn bao nhiêu so với bộ y phục của đệ tử phái Côn Lôn.

Ban dầu, Lý Ngọc muốn mua một bộ tiên y phòng thủ và một pháp khí tấn công, nhưng hai món quà này đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều linh tệ.

Mỗi tháng luyện chế hơn năm trăm viên đan dược cấp một cho tông môn, mệt thì có mệt, nhưng linh tệ kiếm được từ đó cũng rất hậu hĩnh, dù sao những linh tệ đó vẫn còn trên kệ, Lý Ngọc dứt khoát tặng cho Chu Tử Tuyền một bộ tiên y nhất phẩm.

Chu Tử Tuyền ở trong môn phái tu luyện, được Lý Ngọc hỗ trợ, không cần ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không gặp nguy hiểm, nên bộ tiên y nhất phẩm là đủ rồi. Chủ yếu là vì Chu Tử Tuyền ăn mặc đẹp thì hắn nhìn cũng bổ mắt.

Không có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, một bộ tiên y do Nga Mi sản xuất, có thể thay đổi màu sắc và kiểu dáng tùy ý theo tâm trạng, là giấc mơ của các nữ đệ tử trong tất cả các môn phái. Chu Tử Tuyền vừa mặc bộ y phục lên người là đã không nỡ cởi xuống…

Nàng nắm vạt áo đi một vòng, ngượng ngùng nói với Lý Ngọc: “Đa tạ đệ…”

Bộ tiên y này giá cả nghìn vạn linh tệ, còn đắt hơn nhiều so với Thông Mạch Đan. Nàng đi theo Lý Ngọc chỉ để chiết linh dịch, mỗi tháng lại được ba viên Thông Mạch Đan, chưa kể còn bộ tiên y này…

Hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng không biết báo đáp như thế nào.

Lý Ngọc nhìn nàng, Chu sư tỷ mặc quần áo mới trông rất đẹp mắt, khó trách tiên y Nga Mi lại nổi danh như vậy. Mặc bộ tiên y này trên người, có thể tự động điều chỉnh kích thước theo dáng người của chủ nhân, thể hiện được hình thể xinh đẹp của nàng.

Hắn xua tay nói: “Đa tạ cái gì, năm đó tỷ chỉ có một cây kẹo hồ lô, vậy mà lại sẵn lòng chia cho ta một nửa, một bộ y phục này thì có là gì đâu. Hơn nữa, bộ y phục này tỷ mặc lên rất đẹp, ta thấy cũng vui lây…”

Chu Tử Tuyền hơi đỏ mặt, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.

Năm đó, khi nàng cho hắn một nửa cây kẹo hồ lô, chẳng phải bởi vì hắn trông đẹp trai hay sao. Một tiểu đệ đáng yêu như vậy, chớp mắt nhìn nàng không thôi, trái tim thiếu nữ của nàng tan chảy, làm sao nàng không cho hắn được?

Sau khi ngắm nhìn dáng người uyển chuyển của Chu sư tỷ một lúc, Lý Ngọc ôm Linh Nhi trong tay bước ra khỏi sân. Mấy ông lão còn đang chơi mạt chược cho vơi buồn, Lý Ngọc đứng sau lưng một người nói: “Lão Thẩm, không phải ông là linh thú sư sao, ông dạy ta cách nuôi linh sủng đi…”

Những trưởng lão tầng Trúc Cơ sống an nhàn trên đỉnh Tử Vân này có đủ loại nghề nghiệp, tỷ như luyện đan sư, Luyện Khí sư, phù chú sư, trận pháp sư, cơ quan sư, linh thú sư... Lý Ngọc cũng quen biết vài người.

Lão Thẩm là linh thú sư sống đối diện với Lý Ngọc, cả đời nuôi dưỡng linh thú cho phái Côn Lôn, còn nợ Lý Ngọc mấy trăm linh tệ, bình thường ít nói. Ông ấy chẳng nói gì với Lý Ngọc, đánh xong một ván thì chấp tay ra sau lưng và đi vào trong nhà của mình, đến khi đi ra, tùy tiện ném một cuốn sách cho Lý Ngọc.

“Quyển sách này ta cho ngươi, coi như giữa hai chúng ta không còn nợ nhau cái gì.”

Lý Ngọc đưa tay ra nhận lấy. Đây là một cuốn cẩm nang nuôi dạy linh thú, trên đó ghi rất nhiều ghi chú, nội dung rất chi tiết, từ nuôi dạy lúc còn nhỏ cho đến chăm sóc, mọi thứ được miêu tả rất chi tiết.

Giống như luyện đan sư, linh thú sư cũng là một nghề nghiệp không thể thiếu trong giới tu tiên.

Thực lực của người tu tiên không thể chỉ đơn giản dựa vào độ sâu của pháp lực, mà còn là phải suy tính đến đan dược, pháp bảo, bùa chú, trận pháp. Khi chiến đấu với đệ tử Khôi Lỗi tông hay là Ma giáo cũng vậy, cần phải đề phòng linh thi của bọn chúng. Còn lúc chiến đấu với đệ tử Luyện Hồn tông, cần phải cẩn thận với linh quỷ của bọn chúng…

Một số linh thú mạnh mẽ có thể sát cánh chiến đấu với chủ nhân, và linh thú do người nuôi dưỡng thậm chí còn mạnh hơn bản thân bọn họ.

Ngự Thú môn là một trong mười giáo phái của Chính đạo, nổi tiếng về việc đào tạo linh thú và thú cưỡi, không nên đánh giá thấp thực lực của bọn họ.

Lý Ngọc muốn học cách điều khiển ngự thú, không phải vì hắn muốn dạy Linh Nhi nghe lời hơn, mà vì hắn muốn cải thiện sức mạnh của nó. Dù sao tuổi thọ của một con hổ cũng không dài, thường chỉ mười hoặc hai mươi năm, còn ngắn hơn nhiều so với tuổi thọ của con người, chỉ khi thực lực của bọn chúng tăng lên, bọn chúng mới có thể sống lâu hơn.