Lời còn chưa dứt, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh trường kiếm.
Lý Ngọc còn đang định nói khách sáo vài câu, Bạch Thanh Ảnh đứng bên cạnh đã nhẹ mỉm cười, nàng nói: “Nếu như đã là quà tặng của Thượng Quan sư huynh, vậy thì Lý sư đệ hãy nhận lấy đi.”
Lý Ngọc đành phải dùng hai tay nhận lấy, nói: “Đa tạ Thượng Quan sư huynh.”
Trên mặt của thanh niên kia lộ ra nụ cười, hỏi Bạch Thanh Ảnh: “Sao Bạch sư muội lại đến đây?”
Hai người xem ra đã quen biết nhau từ lâu, Bạch Thanh Ảnh cười nói: “Giống như Thượng Quan sư huynh, muội đặc biệt đến Côn Lôn là để đa tạ Lý sư đệ, nếu không phải nhờ đệ ấy, ba vị sư muội của muội chắc đã bị đệ tử của của Khôi Lỗi tông sát hại.”
Sau khi hàn huyên vài câu, người thanh niên nói: “Ta cần phải đưa thi thể của hai vị sư muội, sư đệ trở về phái Thục Sơn, nên đành phải cáo từ trước. Nếu như Lý sư đệ có cơ hội đến Thục Sơn, Thượng Quan Hạo sẽ cố hết sức chiêu đãi…”
Hắn đến vội vàng, đi cũng vội vàng, sau khi gật đầu lần nữa với Lý Ngọc, hắn rời đi cùng với ông lão kia.
Hai người giương mắt nhìn hắn rời đi, Bạch Thanh Ảnh nói với Lý Ngọc: “Thượng Quan sư huynh là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ thuộc phái Thục Sơn, được xếp vào “Thất Kiếm”, còn là đệ tử của chưởng môn phái Thục Sơn. Có thể kết bạn với Thượng Quan sư huynh, chính là điều có lợi cho Lý sư đệ.”
Thất Kiếm Thục Sơn, Lý Ngọc chỉ biết cách nói này, còn cụ thể có ai thì hắn không biết.
Không giống như tứ mỹ nhân và thập nhị mỹ nhân của Nga Mi, hắn có thể kể tên và đặc điểm của từng người trong số họ.
Thân hình của Bạch sư tỷ là cao nhất, một đôi chân dài không ai sánh bằng, còn ba vị còn lại, một người ngực to, một người hoa đào mắt phượng, một người…
Bây giờ không phải là lúc phân tâm.
Hắn nhìn thanh trường kiếm trong tay của mình, địa vị của phái Thục Sơn trong Chính đạo không hề thấp kém so với phái Côn Lôn. Cây kiếm này chắc không phải là loại bình thường, ít nhất cũng có thể thấy rõ, nó tốt hơn nhiều so với thanh kiếm nát mà tông môn đã phát cho hắn.
Bạch Thanh Ảnh nhìn cây kiếm trong tay của Lý Ngọc, nàng nói: “Thanh kiếm này chính là pháp khí trung phẩm, đủ để dùng đến tầng Trúc Cơ. Pháp khí của phái Thục Sơn tuy không bằng phái Thanh Thành, nhưng khi nói về việc đúc kiếm, vẫn có chỗ đặc biệt.”
Pháp khí trung phẩm có thể chịu được pháp lực của tầng Trúc Cơ, cũng chính là nói, thanh kiếm này có thể dùng đến trước khi hắn kết Đan.
Thanh phi kiếm lần trước của hắn bị vỡ ra là bởi vì thanh phi kiếm mà tông môn phát là loại pháp khí hạ phẩm, cùng lắm chỉ có thể chịu được pháp lực Luyện Khí tầng chín. Bản thân Lý Ngọc có năm linh mạch, pháp lực của Luyện Khí tầng mười mấy đều được truyền vào bên trong thanh phi kiếm đó, khiến bản thân nó không thể chịu được mà tự vỡ tung…
Sau này, mỗi lần gặp kẻ địch mạnh, hắn đã có thể phát huy pháp lực một trăm phần trăm.
Một thanh phi kiếm trung phẩm, giá tại phường thị của tông môn cũng khoảng mấy vạn linh tệ.
Bộ tiên y mà Bạch sư tỷ tặng hắn, giá trị cũng không dưới 5 vạn linh tệ.
Có thể nói, hắn kiếm được rất nhiều món hời từ nhiệm vụ này.
Sau khi sư huynh của phái Thục Sơn rời đi, Lý Ngọc đã mời Bạch sư tỷ quay trở vào trong biệt viện.
Ba thiếu nữ đang chơi đùa cùng với Linh Nhi, Bạch Thanh Ảnh thì ngồi trong đình, Lý Ngọc thì đi pha một bình linh trà. Bạch Thanh Ảnh thưởng thức một ngụm, bất ngờ nói: “Lần trước khi uống linh trà này là còn đang ở đỉnh Cửu Hoa, đi vùng với sư tôn đến thăm sư thúc Đan Dương Tử. Loại trà này có giá trị rất cao, phải khiến Lý Ngọc tiêu tốn rồi…”
Lý Ngọc mỉm cười, nói: “Không tiêu tốn tí nào, trà này là do đệ tử của sư tổ Đan Dương Tử, Triệu Vô Lượng, tặng cho ta.”
Sư tôn của Bạch Thanh Ảnh là bạn tốt của Đan Dương Tử, nàng ấy hiển nhiên biết Triệu Vô Lượng. Nghe nói hắn đã có thể luyện chế những viên đan dược cấp một, nhưng vì muốn giành được vị trí đầu tiên trong cuộc tranh tài luyện đan lần này nên mãi vẫn chưa thăng cấp.
Bạch Thanh Ảnh cũng được coi là có thiên phú trong việc luyện đan, nhưng nàng hiểu rõ mình vẫn còn một khoảng cách rất xa so với thiên tài luyện đan chân chính – Triệu Vô Lượng.
Loại linh trà này là do chính tay sư thúc Đan Dương Tử luyện chế, quý báu vô cùng, không ngờ Triệu Vô Lượng lại tặng nó cho Lý Ngọc.
Bạch Thanh Ảnh cảm khái: “Lý sư đệ đúng là người có mối quan hệ rất rộng…”
Lý Ngọc chỉ cười, không nói gì.
Tu vi của hắn bình thường, mối quan hệ quả thực rất rộng. Trong Côn Lôn, phía trên thì có những vị đệ tử quan trọng, phía dưới thì có tiểu muội chỉ dẫn mua đồ, dù ít dù nhiều cũng có giao tình.
Không chỉ như vậy, hắn còn có một con đường bên phía Ma đạo.
Tu tiên, chỉ biết chém chém giết giết thì không được đâu, còn phải biết hiểu nhân tình thế cố.