TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 146: Số đào hoa

Trong lúc này, Lý Ngọc đã lật cuốn sách nhỏ kia ra, quả nhiên đã tìm được bức họa của vị sư tỷ tóc dài ấy trên sách.

Bạch Thanh Ảnh, nữ, 21 tuổi, một trong tứ mỹ nhân của phái Nga Mi. Đồng tu Thủy, Hỏa, Mộc linh mạch, có sở trường về lôi pháp, phong độn, là luyện đan sư nhất phẩm và có một mối quan hệ không thể tách rời với Tần Khả Nhân, một trong bảy đứa con của phái Côn Lôn...

Đỉnh Ngọc Hư.

Trong đại sảnh yên tĩnh, một cô gái đeo mạng che mặt nhìn một nữ tử đang bước đến chầm chậm, nhẹ giọng hỏi: “Đã lâu không gặp, hôm nay sao rảnh rỗi tới đây?”

Bạch Thanh Ảnh mỉm cười nhìn nàng, nói: “Không thể tới thăm sao?”

Tần Khả Nhân cười nhẹ và nói: “Tỷ không phải là kiểu người đến mà không có việc.”

“Đã một năm không gặp, muội nói chuyện không còn chút từ bi nào cả.” Bạch Thanh Ảnh ngồi ở đối diện nàng, bất đắc dĩ nói: “Không phải ai cũng có thiên phú giống như muội. Thời gian tu hành của bọn ta còn không đủ, làm gì có thời gian đi lung tung. Lần này ta nhận lệnh của Phụng sư tôn đến Côn Lôn cảm tạ một vị sư đệ, nếu không phải nhờ vị sư đệ ra tay, e rằng ba sư muội nghịch ngợm của ta đã rơi vào tay của Ma đạo. Đúng rồi, vị sư đệ này tên là Lý Ngọc, muội có từng nghe qua chưa?”

Tần Khả Nhân gật đầu và nói: “Muội có nghe qua.”

Trong hai tháng qua, tên của Lý Ngọc đã được nhắc đến nhiều lần ở Côn Lôn, ngay cả khi nàng đang tu luyện ở đỉnh Ngọc Hư, nàng cũng đã nghe qua không ít lần.

Thực ra Bạch Thanh Ảnh chỉ thuận miệng hỏi một câu, nghe vậy nàng có chút bất ngờ: “Muội biết sao?”

Người bạn thân này của nàng một mực chuyên tâm tu luyện, chuyện khác thì không nói, vậy mà lại biết một đệ tử bình thường ở Côn Lôn?

Tần Khả Nhân liếc nhìn nàng ấy và nói: “Làm sao mà muội lại không biết được, hắn chính là người đứng đầu trong cuộc tranh tài luyện đan học đồ lần này. Nghe nói, trong cuộc tranh tài, hắn đã bước vào giới thiên nhân…”

“Giới thiên nhân!”

Bây giờ đến lượt Bạch Thanh Ảnh kinh ngạc, nàng chỉ biết vị đệ tử Côn Lôn này đã cứu ba sư muội của nàng, lần này nhận lệnh của Phụng sư tôn đến đây tặng quà đáp lễ, chứ không biết chuyện chi tiết.

Tần Khả Nhân thờ ơ nói: “Đó là những gì bọn họ nói. Có một vị sư muội ở đỉnh Thúy Vi, sau khi nhận được chỉ điểm của hắn, cũng có thể bước vào được giới thiên nhân. Tỷ cũng là luyện đan sư, rốt cuộc thì giới thiên nhân là cái gì?”

Nàng đã nghe đệ tử của đỉnh Ngọc Hư nói về giới thiên nhân, nhưng nàng không phải là luyện đan sư, nên nàng không rõ lắm về cảnh giới này. Lần này có dịp gặp Bạch Thanh Ảnh, nhân tiện hỏi ra nghi vấn của nàng.

Tuy nhiên nàng đã không đợi được câu trả lời.

Khi lời nói của nàng vừa dứt, nữ tử đối diện hóa thành một bóng trắng vội vàng bay ra khỏi đại điện.

Đỉnh Tử Vân.

Lý Ngọc ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, đang thích thú nhìn mấy người hàng xóm đánh mạt chược thì thấy một bóng trắng từ xa bay lại.

Hắn đứng dậy hành lễ: “Bạch sư tỷ.”

Bạch Thanh Ảnh đánh giá vị đệ tử Côn Lôn trẻ tuổi này bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Nàng ấy thực sự không thể ngờ rằng ở độ tuổi còn trẻ như vậy, hắn không chỉ có thể bước vào giới thiên nhân, cảnh giới mà các luyện đan sư ao ước, mà còn có thể chỉ điểm người khác.

Nàng khẽ cười nói: “Ta nghe Tần sư muội nói, sư đệ cũng là luyện đan sư?”

Lý Ngọc có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng Tần sư tỷ cũng đã nghe danh về hắn, sau đó hắn nói với giọng khách sáo: “Chỉ là luyện đan sư nhất phẩm mà thôi, không thể nào sánh ngang với Bạch sư tỷ được.”

Bạch Thanh Ảnh đang muốn nói gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn trời.

Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp trước mặt của bọn họ.

Một trong hai người là một ông lão mặc đồng phục của phái Côn Lôn, còn người kia là một thanh niên mặc áo choàng trắng đứng đó, cả người như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, trên ngực trái áo choàng của hắn có một dấu ấn hình thanh kiếm nhỏ.

Vị này là trưởng lão tầng Trúc Cơ của phái Côn Lôn, rất khách sáo với vị thanh niên trẻ tuổi, ông ấy nhìn Lý Ngọc và nói: “Đây chính là người đã chặt đầu đệ tử Khôi Lỗi tông.”

Người thanh niên nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, chắp tay nói với Lý Ngọc: “Đa tạ sư đệ giết tên yêu quái Ma đạo kia, báo thù cho đệ tử phái Thục Sơn, lại còn mang ti thể của sư đệ và sư muội về.”

Lý Ngọc cũng nắm chặt tay đáp lại, nói: “Đệ tử Côn Lôn cũng có người từng bị hắn sát hại, tên ác tặc Ma đạo này, ai ai cũng có thể giết, sư huynh không cần phải khách sáo.”

Người thanh niên vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Cho dù như thế nào, sự đệ cũng mang thi thể của bọn họ về, phái Thục Sơn nợ sư đệ ân tình, đây chỉ là một phần quà nhỏ, mong sư đệ hãy nhận lấy.”