TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 145: Đến nhà bái tạ 2

Hai người kiên định ý kiến của mình, không ai thuyết phục được đối phương, cuối cùng quyết định để tiểu bạch hổ tự mình lựa chọn.

Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền cách nó ba thước, Lý Ngọc cúi xuống, dang tay ra, vỗ tay và nói: “Đoàn Tử, lại đây…”

Chu Tử Tuyền cũng làm động tác giống như Lý Ngọc, và nhẹ nhàng nói: “Linh Nhi, đến trong vòng tay của tỷ nào…”

Một lúc sau, Lý Ngọc nhìn tiểu bạch hổ đang làm động tác nhõng nhẽo trong vòng tay của Chu Tử Tuyền, hắn đành phải tôn trọng sự lựa chọn của nó.

Hắn sờ đầu tiểu bạch hổ trong lòng Chu Tử Tuyền, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, từ nay về sau ngươi sẽ là Linh Nhi…”

“Leng keng, leng keng, leng keng…”

Lý Ngọc ôm Linh Nhi, hắn đang trò chuyện với Chu Tử Tuyền trong sân thì một chiếc chuông nhỏ treo phía sau cổng lớn ở biệt viện đột nhiên vang lên ba lần, điều đó có nghĩa là có người từ bên ngoài đến thăm.

Lý Ngọc đi ra khỏi cổng, nhìn thấy ba thiếu nữ đứng ở ngoài trận pháp, hắn cũng hơi sửng sốt, sau đó nói: “Sao mọi người lại đến đây!”

Đứng ở cổng biệt viện là ba tỷ muội sinh ba của phái Nga Mi.

“Hì hì, Lý sư huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Lần này bọn muội đến đây là để đặc biệt cảm tạ ơn cứu mạng của sư huynh…”

“Sư tỷ, mang đưa lễ vật cho Lý sư huynh đi!”

Ba thiếu nữ hàn huyên vài câu, phía sau bọn họ, một nữ tử tóc dài chậm rãi đi tới, cười nói với Lý Ngọc: “Ta nghe ba vị sư muội này nói, nếu không phải có Lý sư đệ ra tay tương trợ, e rằng bọn họ gặp nguy, đây là phần quà nhỏ, mong Lý sư đệ nhận lấy.”

Nữ nhân có mái tóc dài như thác nước, đen mướt đến eo, kẹp lên bằng một cậy trâm, mày ngài, môi đỏ răng trắng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng cao mà thon lạ thường, khiến Lý Ngọc mơ hồ có cảm giác thân thuộc.

Chẳng mấy chốc, hắn nhớ ra rằng mình đã nhìn thấy bức chân dung của nàng trong cuốn sách đó.

Người phụ nữ này là một trong những đứa con kiêu hãnh của phái Mi phái, còn việc nàng ấy tên gì, Lý Ngọc đã quên mất, khi đó hắn chỉ quan tâm đến khuôn mặt và đôi chân của nàng ấy chứ không phải tên của nàng ấy.

Người phụ nữ tóc dài giơ ngang hai tay lên, trong lòng bàn tay lóe lên một tia sáng yếu ớt, một bộ tiên y gấp chỉnh tề xuất hiện trong tay Lý Ngọc.

Nàng mỉm cười nói: “Đây là tiên y nhị phẩm, mong Lý sư đệ hãy nhận lấy.”

Giống như đan dược của Côn Lôn, pháp khí của Thanh Thành, bùa chú của Mao Sơn, tiên y của Nga Mi cũng rất nổi tiếng trong giới tu tiên. Loại tiên y này không chỉ có thể chủ động hấp thu linh khí, tăng tốc độ hồi phục pháp lực mà còn có chức năng phòng thủ ở một mức độ nhất định.

Tiên y nhị phẩm có thể chống đỡ được công kích của người tầng Trúc Cơ thông thường trong một thời gian ngắn, là một lễ vật rất quý giá.

Lý Ngọc không trực tiếp cầm lấy, hắn lễ phép nói trước: “Yêu nhân Ma đạo hãm hại đệ tử Chính đạo chúng ta, ai cũng có thể làm được như vậy. Lễ vật này, ta không thể nhận.”

Nữ nhân khẽ mỉm cười nói: “Ba vị sư muội này chính là tâm phúc của sư tôn, không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót nào. Bọn họ lén lút chạy xuống núi gây ra họa lớn, cũng nhờ có Lý sư đệ ra tay tương trợ. Đây chính là một chút tâm ý của phái Nga Mi, Lý sư đệ tuyệt đối không được từ chối.”

Nếu đã nói như vậy mà Lý Ngọc còn từ chối nữa, vậy thì thất lễ quá. Hơn nữa, hắn thật sự không có ý định từ chối.

Hắn giang hai tay cầm lấy tiên y, ngượng ngùng nói: “Vậy đa tạ sư tỷ…”

Nữ nhân thì ba vị thiếu nữ và nói: “Phán Nhi, các muội hãy ở lại chỗ của Lý sư đệ trước đi, ta phải đi thăm một người bạn, sẽ quay lại đón các muội nhanh thôi.”

Sau khi khẽ gật đầu với Lý Ngọc, nàng ấy bay đi và hướng tới một ngọn núi đảo ngược.

Lý Ngọc mời ba tỷ muội bước vào trong biệt viện. Ngay khi vừa mới vào sân, bọn họ đã nhìn thấy một bóng trắng rất thu hút.

“Ôi, thật là một con mèo đáng yêu!”

Ba người lon ton chạy tới, nhìn tiểu bạch hổ được Chu Tử Tuyền ôm trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, nữ nhân luôn không thể cưỡng lại được những thứ đáng yêu, khi có Linh Nhi rồi, bọn họ nhanh chóng quên luôn Lý Ngọc.

Chu Tử Tuyền đi đến trước mặt Lý Ngọc và hỏi nhỏ: “Đây là…”

Lý Ngọc giải thích: “Đây là sư muội của phái Nga Mi. Khi đệ ra ngoài làm nhiệm vụ, tình cờ cứu bọn họ một lần.”

Trong ba vị thiếu nữ, Triệu Phán Nhi là người trưởng thành nhất, nàng ấy chuyển sự chú ý của mình khỏi tiểu bạch hổ và mỉm cười nói với Chu Tử Tuyền: “Lý sư huynh, đây có phải là đạo lữ song tu của huynh không, vị sư tỷ này thật là xinh đẹp...”

Chu Tử Tuyền đỏ mặt, vội vàng nói: “Chưa, vẫn chưa…”

Tình bạn của các thiếu nữ luôn đến rất nhanh, Chu Tử Tuyền nhanh chóng kết thân với ba thiếu nữ, bốn phụ nữ và một tiểu bạch hổ cái, tiếng xì xầm xì xào của bọn họ ồn đến mức khiến Lý Ngọc đau cả đầu, vậy nên hắn dứt khoát đi ra ngoài, cầm lấy một cái ghế nhỏ, ngó những ông lão đang chơi mạt chược…