TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 142: Ba tỷ muội Nga Mi

Bùm!

Lý Ngọc nhẹ nhàng chưởng hai cái, đánh bay hai linh thi. Tốc độ và sức mạnh của linh thi tương đương với Luyện Khí tầng sáu, còn pháp lực của Lý Ngọc tương đương với Luyện Khí tầng mười lăm. Pháp lực có hệ không giống nhau thì khi thi triển cũng sẽ hơi phiền phức, nhưng trong cận chiến, Lý Ngọc có thể đối đầu với Luyện Khí tầng chín của Kim linh mạch, chứ đừng nói đến linh thi chỉ đag ở Luyện Khí tầng sáu.

Có điều, linh thi da sần thịt dày, hơn nữa linh thi không biết đau là gì. Chịu hai cú chưởng của Lý Ngọc, thế mà vẫn không sao cả. Sau khi bật dậy từ dưới đất, linh thi lại bắt đầu tấn công Lý Ngọc thêm lần nữa.

Nếu Lý Ngọc thực sự muốn giết linh thi, đó chỉ là một vấn đề rất đơn giản, nhưng Lý Ngọc nhìn thấy kí hiệu thanh kiếm nhỏ phía trước ngực của linh thi và cũng nhận ra thân phận của linh thi.

Hai linh thi này trước lúc còn sống cũng là đệ tử Chính đạo như hắn.

Lý Ngọc không muốn phá hủy thân xác của linh thi, hai linh thi lao tới Lý Ngọc một cách dũng cảm và không sợ hãi. Phần đất dưới chân đột nhiên trở nên mền nhũn, bước chân đang đạp trên không trung của linh thi rơi vào vũng lầy đột ngột xuất hiện.

Cho dù linh thi có cường đại đến đâu, nhưng khi mắc kẹt ở trong đầm lầy sâu thế này, lại không có chỗ bám víu, chỉ có thể cố gắng giãy giụa ở bên trong.

Sự kết hợp giữa pháp thuật thuộc tính Thủy và pháp thuật thuộc tính Thổ chính là thứ khắc chế những loại cương thi cồng kềnh thế này.

Ánh mắt của Lý Ngọc nhìn về phía đệ tử của Khôi Lỗi tông.

Khuôn mặt của tên đó giống hệt như chân dung kẻ bị truy nã của tông môn.

Đó là Triệu Long, đệ tử của Khôi Lỗi tông.

Tốt lắm, xem ra hắn không tìm lầm người.

Lý Ngọc dồn hết pháp lực vào thanh phi kiếm trong tay và chém thêm một nhát nữa.

Rắc!

Âm thanh của vết chém không giống như hắn đã từng nghe, không hề có ánh kiếm xuất hiện, thanh phi kiếm trong tay của Lý Ngọc trực tiếp vụn vỡ…

Chết tiệt!

Lý Ngọc thầm mắng trong lòng. Đây chính là thanh phi kiếm mà sau khi hắn gia nhập môn phái, tông môn đã phát cho hắn. Không ngờ nó lại giòn như vậy, ngay cả pháp lực của Luyện Khí tầng mười lăm mà nó cũng chịu không nổi. Phái Côn Lôn từ trước đến giờ không có sở trường luyện khí, nhưng cũng không thể nào lại phát cho đệ tử loại pháp bảo rách nát thế này được, có khác gì chơi khăm đâu?

Pháp lực dao động mạnh mẽ vừa rồi khiến Triệu Long trong nháy mắt cảm thấy mình sắp chết, với thân là đồng môn Luyện Khí tầng chín giống như hắn, hắn chưa bao giờ phải gánh chịu thứ áp lực như vậy.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Đây chính là cái bẫy đang nhắm vào hắn, người tới là lão quái tầng Trúc Cơ!

Hắn mới chỉ là Luyện Khí tầng bảy, hoàn toàn không phải là đối thủ của lão quái tầng Trúc Cơ. Triệu Long quay người bỏ chạy không chút do dự, thậm chí không cần hai linh thi mà hắn đã bỏ ra một cái giá rất lớn, dày công luyện hóa.

Linh thi có thể luyện hóa thêm, nhưng cái mạng này thì chỉ có một.

Lý Ngọc bị tông môn chơi khăm khiến hắn không nói nên lời, đang định đuổi theo thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Sư huynh, cầm kiếm này!”

Một tia sáng bạc bay về phía hắn, Lý Ngọc cầm lấy và vung kiếm chém về phía trước.

Một ánh sáng hình vòng cung quét qua, tựa như không có gì xảy ra.

Chém kiếm xong, Lý Ngọc quay đầu lại và đi tới trước mặt ba thiếu nữ có dung mạo giống hệt nhau, lấy ra một lọ đan dược, nói: “Há miệng.”

Phía trước ngực của ba vị thiếu nữ này đều có một hình cánh hoa màu hồng, đây chính là kí hiệu của đệ tử Nga Mi.

Trong tông môn Chính đạo, mặc dù mỗi môn phái đều có pham vi thế lực riêng, nhưng có thể thường xuyên qua lại với nhau, do đó không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy đệ tử Nga Mi ở nước Vũ.

Ba thiếu nữ nhìn y phục của hắn, cũng biết thân phận là đệ tử Côn Lôn nên đã ngoan ngoãn mở miệng.

Lý Ngọc trả kiếm lại cho bọn họ, lần lượt bỏ vào trong miệng bọn họ mỗi người một viên Giải Độc Đan cực phẩm. Ngay khi đan dược được đưa vào miệng, nó lập tức tan ra, chỉ trong nháy mắt, những khí đen trên mặt của bọn họ dần dần tiêu tán. Lý Ngọc lại đưa cho bọn họ mỗi người một viên Bồi Nguyên Đan, một viên Chỉ Huyết Đan. Sau khi lần lượt ăn mấy viên đan dược, vết thương trên người bọn họ phục hồi nhanh chóng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Một thiếu nữ nhìn về phía sau lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, tên yêu nhân Khôi Lỗi tông kia…”

Cô chưa kịp nói xong thì một cơn gió thổi qua.

Rắc!

Rắc!

Trong rừng cây phía trước, mấy chục thân cây rậm rạp cao to bị gãy đôi ngay phần eo, vết rạch nhẵn nhụi như gương, còn tên đệ tử Khôi Lỗi tông vẫn đứng yên bất động ở đó, hai phần thân thể nửa trên nửa dưới của hắn cũng lần lượt rơi rớt xuống đất.