Mặc dù Lý Ngọc rất muốn kiếm những viên Thông Mạch Đan này, nhưng hắn không biết tung tích của những người đó.
Này, đợi đã…
Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Lý Ngọc.
Hắn nhanh chóng rời khỏi đỉnh Thiên Trụ, đi thẳng ra khỏi động thiên Côn Lôn, bay về phía trước một đoạn rồi đáp xuống một đỉnh núi trên dãy núi Côn Lôn.
Sau đó, hắn lấy ra một vỏ sò từ trong chiếc nhẫn không gian, truyền pháp lực vào đó, ghé sát cạnh vỏ sò, nói: “Cô nương, có đó không?”
Lý Ngọc không cần chờ đợi lâu, một giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong vỏ ốc.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng của yêu nữ hơi uể oải, không biết có phải vừa tỉnh dậy hay không.
Lý Ngọc hỏi: “Cô nương, có người nào trong Huyền Âm giáo của cô nằm vùng ở Luyện Hồn tông, Khôi Lỗi tông hay là Ngũ Độc giáo gì không?”
Phía bên kia của vỏ ốc, yêu nữ sững người một lúc, hỏi: “Tại sao ngươi lại hỏi điều này?”
Lý Ngọc thành thật nói: “Mỗi tháng chỉ có thể mua ba viên Thông Mạch Đan của phái Côn Lôn, nên ta muốn nhận một vài nhiệm vụ. Những người trong Luyện Hồn tông, Khôi Lỗi tông và cả Ngũ Độc giáo giết quá nhiều đệ tử Côn Lôn, nếu như ta có thể giết bọn họ, vậy thì ta có thể nhận được không ít Thông Mạch Đan, lại còn nâng cao địa vị của mình trong Côn Lôn…”
Yêu nữ hơi kinh ngạc, hỏi: “Tại sao mỗi tháng chỉ có thể mua ba viên Thông Mạch Đan của Côn Lôn?”
Trọng điểm của nàng hơi lạ, Lý Ngọc đành phải nói: “Trước đây có một tên cậy mình có nhiều linh tệ, lần nào cũng mua mười mấy viên Thông Mạch Đan, khiến cho các đệ tử khác không mua được nên đã ý kiến rất nhiều, náo loạn đến tông môn. Sau đó, tông môn đã hạn chế số lượng mua Thông Mạch Đan…”
Nói xong, hắn lại hỏi thăm dò: “Đều là đệ tử của Ma giáo, ta giết bọn họ chắc tông môn không trách tội ta đâu nhỉ?”
Yêu nữa nói với giọng không quan tâm: “Mấy tên đệ tử bình thường đó… muốn giết thì cứ giết thôi. Luyện Hồn tông, Khôi Lỗi tông và cả Ngũ Độc giáo, chẳng có kẻ nào tốt đẹp…”
Xem ra Ma giáo đấu đá nội bộ rất nghiêm trọng, Lý Ngọc đã hoàn toàn yên tâm, hắn lại nói: “Nhưng mà ta lại không biết tung tích của bọn họ…”
Yêu nữ trực tiếp nói: “Ngươi muốn giết ai, ta sẽ cho người điều tra cho ngươi, nếu tìm được sẽ nói cho ngươi biết.”
Nàng nói như vậy, xem ra chuyện này thú vị rồi đây. Lý Ngọc vui vẻ, nói: “Đa tạ cô nương, bọn họ là Chu Thiên của Luyện Hồn tông, Lưu Phong của Ngũ Độc giáo và Triệu Long của Khôi Lỗi tông...”
Ba ngày sau.
Đỉnh Tử Vân, tại cổng của biệt viện số chín mươi sáu, Lý Ngọc ôm tiểu bạch hổ trong tay và chơi mạt chược với vài những người hàng xóm già, Chu Tử Tuyền cầm lấy một chếc ghế nhỏ, ngồi bên cạnh Lý Ngọc và quan sát.
Trong khoảng khắc nào đó, sắc mặt của Lý Ngọc đột nhiên thay đổi, hắn giao tiểu bạch hổ cho Chu Tử Tuyền, nói: “Tỷ giúp ta đánh một chút, lát nữa ta về.”
Lý Ngọc đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi đỉnh Tử Vân và rời khỏi động thiên Côn Lôn.
Không lâu sau, ở một ngọn núi cách xa động thiên Côn Lôn, Lý Ngọc lấy vỏ sò ra và truyền pháp lực vào nó, ngay sau đó giọng nói của yêu nữ từ bên trong truyền tới.
“Chu Thiên của Luyện Hồn tông đã lâu rồi không quay trở lại Luyện Hồn tông, ta cũng không biết tung tích cụ thể. Lưu Phong của Ngũ Độc tông thì quay trở lại Ngũ Độc tông mấy tháng rồi, Triệu Long của Khôi Lỗi tông thì đang ở Thông Châu của nước Vũ, hình như đang lên kế hoạch gì đó…”
Lý Ngọc đáp: “Ta hiểu rồi, đa tạ cô nương.”
Từ trong vỏ ốc, yêu nữ nhắc nhở: “Tên Triệu Long kia có thực lực Luyện Khí tầng bảy, bên cạnh còn có hai linh thi Luyện Khí tầng sáu, ngươi nên cẩn thận một chút.”
Thành thật mà nói, yêu nữ đối xử với hắn không tệ. Sau khi cảm ơn nàng lần nữa, Lý Ngọc đi săn vài con thú hoang trong rừng, rồi lại quay về Côn Lôn.
Lý Ngọc đã luyện chế xong đan dược của tháng này, đồng thời cũng giao toàn bộ đan dược mà người khác đặt mua cho Chu Tử Tuyền, vậy thì cho dù hắn không ở trong tông môn, hắn cũng sẽ không làm lỡ việc kinh doanh của mình.
Sau đó, hắn lại đến đỉnh Thiên Trụ và tiếp nhận một vài nhiệm vụ của nước Vũ.
Trong số đó có hai nhiệm vụ là trừ yêu, một nhiệm vụ liên quan đến cương thi.
Đối với các đệ tử trong tầng Luyện Khí, việc xuống núi và quay lại núi một lần không hề dễ dàng, thường phải trì hoãn vài ngày hoặc thậm chí lâu hơn, vì vậy bọn họ thường sẽ không chỉ nhận nhiệm vụ có một lần. Sau khi xác định nhiệm vụ chủ yếu, bọn họ còn tiếp nhận thêm một vài nhiệm vụ gần đó.
Với phi thuyền trong tay, tốc độ của Lý Ngọc nhanh hơn gấp mấy lần so với ngự không. Không tới nửa ngày, hắn đã đến Thông Châu của nước Vũ.
Nhân lúc trời vẫn chưa tối, Lý Ngọc đi giải quyết hai nhiệm vụ yêu quái làm loạn trước.
Nói là yêu quái, nhưng thực ra nó chỉ là dã thú hấp thu linh khí, khai sáng trí tuệ, không mạnh bằng tiểu bạch hổ, ban đêm thường tấn công gia cầm, gia súc do người dân chăn nuôi, thỉnh thoảng tấn công người qua đường.