TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 136: Gặp lại yêu nữ 3

Vốn dĩ phái Huyền Âm đã không giỏi luyện đan, Thông Mạch Đan của Chính đạo đã rất khan hiếm, huống chi là Ma đạo. Nàng đã có Kim Đan rồi, không cần phải dùng đến Thông Mạch Đan, trên ngươi không còn một viên nào cả.

Rốt cuộc thì nàng là thánh nữ của môn phái nào vậy, muốn cái gì cũng không có, Lý Ngọc nói với giọng dứt khoát: “Vậy cô nương muốn cho gì thì cho...”

Cuối cùng, Nam Cung Thiền đưa cho Lý Ngọc hai tấm bùa chú cấp ba. Như vậy thì dù hắn có gặp phải kẻ địch là Trúc Cơ hậu kỳ, không thể công kích lại đi nữa, thì những tấm bùa này vẫn có thể bảo toàn tính mạng cho hắn. Mặc dù Lý Ngọc mặt dày, nhưng những lời hắn nói vẫn rất có lý. Tu vi của hắn quá thấp, tu hành trong Chính đạo, chưa chắc đã an toàn hơn Ma đạo, vẫn nên cho hắn một vài món đồ để bảo vệ tính mạng thì hơn.

Không dễ gì mới có một lần gặp được nàng, đương nhiên Lý Ngọc sẽ không buông tha.

Hắn nhận bùa chú xong, lại nói: “Cô nương còn có linh dược gì có tuổi thọ hơn nghìn năm không, ta muốn cầm lấy để đổi Thông Mạch Đan trong tông môn. Thực lực của ta được nâng lên thì sau này mới có thể làm nhiều việc hơn cho cô nương…”

Nói đến tu luyện, Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn Lý Ngọc, thản nhiên nói: “Tại sao ngươi lại tu năm linh mạch, ngươi tưởng ngươi là Tần Khả Nhân hay sao, có còn muốn kết đan nữa không vậy?”

Lý Ngọc thở dài và nói: “Khi mua đan dược trong tông môn, ta đã bị người khác lừa. Ta mua Thông Mạch Đan, nhưng lão già kia lại bán cho ta Tụ Khí Đan. Trước đây cũng không có ai nói cho ta biết rằng không nên mở nhiều linh mạch như vậy, nên ta đã bất cẩn mở luôn cả năm linh mạch…”

Kinh nghiệm của Lý Ngọc khiến cho vị yêu nữ Ma đạo này không nói nên lời. Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là người của nàng, nàng vẫn phải an ủi một chút: “Thôi bỏ đi, năm ngũ linh mạch thì sao chứ, trước tiên ngươi cứ tự tu hành, đến khi đó ta sẽ tìm cách để giúp ngươi kết đan.”

Dứt lời, nàng lấy ra hơn mấy chục cây linh dược và nói: “Những thứ này, ngươi lấy ra từng chút thôi, không được khiến người khác sinh nghi.”

Lý Ngọc nhìn thoáng qua, những linh dược này đều được phong ấn trong hộp ngọc, phẩm chất của chúng không thấp tí nào, chắc cũng có thể giúp hắn kích thích tu vi một chút. Hắn lập tức nhận lấy, nói: “Đa tạ cô nương…”

Sau khi đưa tất cả những thứ này cho Lý Ngọc, lo rằng hắn vẫn chưa dừng lại, cuối cùng yêu nữ nói một câu: “Ta ở đây đợi ngươi nửa tháng, ta cũng phải quay trở về thôi. Nếu có chuyện gì, có thể dùng vỏ sò đó để liên lạc với ta…”

Lý Ngọc vội vàng nói: “Cô nương đừng vội, liệu cô có pháp khí nào tốt không, cho ta mượn dùng chút đi. Này, cô nương đừng có đi mà…”

Yêu nữ phớt lờ Lý Ngọc, khi Lý Ngọc đuổi theo ra ngoài cửa, nàng đã biến mất.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Ngọc.

Lý Ngọc đứng ở nơi đó một hồi, nhìn thi thể của Tôn trưởng lão nằm ở trên chiếc ghế bập bênh bằng ánh mắt phức tạp.

Dù là tâm ma hay là ác niệm, Tôn trưởng lão đã chết, tất cả những thứ này đều vô nghĩa.

Trên con đường tu luyện của Lý Ngọc, ông ấy đã dạy Lý Ngọc rất nhiều, thậm chí trước khi chết, ông ấy còn dạy cho Lý Ngọc một bài học quan trọng.

Đó là, không được tin tưởng bất cứ ai một cách dễ dàng.

Lý Ngọc đi vòng quanh chiếc ghế bập bênh và nhặt con ốc sên được đặt trên tủ phía sau.

Hắn rót pháp lực vào trong ốc sên, đối diện truyền đến một giọng nói: “Tên họ Tôn kia, sao ngươi còn chưa chết nữa?”

Lý Ngọc trầm giọng nói với vỏ ốc: “Tôn trưởng lão… ông ấy đã qua đời.”

Sau một hồi yên lặng, trong vỏ ốc truyền tới một giọng nói khàn đặc: “Biết rồi, ngươi cứ ở đó trước đi, lão phu sẽ qua đó giải quyết ngay.”

Lý Ngọc không cần phải đợi quá lâu, sáng sớm ngày thứ hai, người lo hậu sư cho Tôn trưởng lão trong phái Côn Lôn đã đến.

Hai vị trưởng lão tầng Trúc Cơ đi tới, một người họ Trương, người còn lại họ Hồ. Bọn họ kiểm tra thi thể của Tôn trưởng lão trước một lần, sau đó vị trưởng lão tầng Trúc Cơ họ Trương kia nói với Lý Ngọc: “Ngươi tên Lý Ngọc phải không, ta có nghe Tôn Chấn nhắc qua.”

Lý Ngọc gật đầu và nói: “Ngày hôm qua đệ tử trở lại Bạch Vân Quán để gặp Tôn trưởng lão, nói chuyện với ông ấy vài câu, không ngờ…”

Trưởng lão tầng Trúc Cơ họ Trương nói: “Thọ nguyên của ông ấy vốn đã không còn nhiều nữa, lúc nào cũng có thể cạn kiệt. Với tính cách của ông ấy, không chết trong trận chiến với người khác đã là một cái kết tốt đẹp rồi.”

Tôn trưởng lão vốn đã không còn bao nhiêu thời gian, thi thể cũng không có gì bất thường, cho nên hai vị trưởng lão không nghi ngờ gì về cái chế của ông ấy.

Lý Ngọc cũng không nói nhiều gì với bọn họ, cố ý che giấu chuyện Tôn trưởng lão nhập ma.

Người chết giống như đèn tắt, dù sao trước đây ông ấy cũng đối xử tốt với hắn, ông ấy xứng đáng có một kết cục viên mãn.