Cho đến khi dầu cạn đèn tắt, bọn họ sẽ tóm tất cả những ngọn cỏ có thể cứu lấy tính mạng của bọn họ.
“Nhập ma?”
Tôn trưởng lão cười to, gần như phát điên, nói với giọng sắc bén: “Nếu có thể kết đan, nhập ma thì sao chứ. Vì kết đan, lão phu đành phải có lỗi với ngươi rồi!”
Vừa dứt lời, Lý Ngọc đã bị một pháp lực cực mạnh khóa chặt, khó lòng chạy thoát.
Với đôi mắt đỏ hoe, Tôn trưởng lão bước từng bước đi về phía Lý Ngọc.
Lý Ngọc chưa bao giờ thấy Tôn trưởng lão như thế này.
Sự uy hiếp từ tầng Trúc Cơ phả vào mặt, e rằng đây là sự nguy hiểm lớn nhất mà Lý Ngọc phải đối diện kể từ khi hắn xuyên không qua đây.
Cho dù Tôn trưởng lão đối xử tốt với hắn, nhưng nếu ông ấy muốn lấy mạng của hắn, hắn sẽ không để ông ấy toại nguyện.
Lý Ngọc đã chuẩn bị sẵn tấm bùa đó.
Ngay khi Lý Ngọc định hy sinh Tử Tiêu Lôi Phù cấp ba, thử liều lĩnh một phen...
Một khắc sau, bước chân của Tôn trưởng lão đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt của ông ấy nhìn về phía sau của Lý Ngọc.
Cùng lúc đó, Lý Ngọc cũng cảm nhận được, áp lực cực lớn mà cơ thể hắn đang phải gánh chịu đột nhiên biết mất trong vô hình.
Dưới ánh nến lung linh, trong căn phòng nhỏ này bất ngờ xuất hiện một bóng người.
Một giọng nói lãnh đạm vang lên sau lưng Lý Ngọc.
“Giết người của ta, ngươi xứng sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc và bá đạo này, Lý Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Trái tim hắn lập tức tràn ngập cảm giác an toàn.
Tôn trưởng lão nhìn chằm chằm vào góc tối phía sau lưng Lý Ngọc, trầm giọng hỏi: “Người là ai?”
Nữ tử với bộ y phục màu đen bước ra từ phía sau lưng của Lý Ngọc, khi đối mặt với Tôn trưởng lão đang ở thời đỉnh cao của tầng Trúc Cơ, thần sắc nàng lạnh lùng bình tĩnh, không có bất kỳ dao động nào.
Pháp lực từ trong người của Tôn trưởng lão tuôn ra, hình thành một áp lực vô cùng tô lớn, nhưng không chỉ nữ tử với bộ y phục màu đen kia không dao động, mà ngay cả Lý Ngọc – người đang đứng phía trước, cũng không chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào, ngay cả sợi tóc cũng không bị lung lay.
Tôn trưởng lão thu hồi pháp lực về lại cơ thể của mình, nhìn nữ tử mặc bộ y phục đen kia, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Kim Đan…”
Ông ấy nhìn nữ tử mặc bộ y phục màu đen, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Lý Ngọc. Trong đôi mắt u ám ấy, lóe lên một sự ngỡ ngàng, đột nhiên ông ấy thốt lên: “Kim Đan của thời kỳ này, ngoại trừ vị đó trong Côn Lôn, cũng chỉ có thánh nữ Huyền Âm Giáo. Ta đã biết bí mật của ngươi là gì rồi, hóa ra ngươi là người của Ma đạo, chẳng trách, chẳng trách…”
Nhìn nữ ử mặc bộ y phục đen, ánh mắt của Tôn trưởng lão không còn điên cuồng nữa, trái lại tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Kim Đạt của mười chín tuổi, tầng Trúc Cơ của hai trăm năm mươi năm tuổi…
Đây chính là tu tiên.
Tôn trưởng lão không làm gì với Lý Ngọc nữa, ông ấy chậm rãi quay trở lại ngồi trên chiếc ghế bập bệnh, đôi mắt nhìn về phía Lý Ngọc, nói: “Hãy coi như đây là bài học lần cuối mà lão phu dạy cho ngươi…, trên con đường tu hành này, có lúc cần phải duy trì sự cảnh giác, mãi mãi… mãi mãi không được tin tưởng vào bất kỳ ai hết!”
Nhìn Lý Ngọc, khi lời nói vừa dứt, tia sáng trong ánh mắt của ông ấy dần dần lụi tàn…
Với thân hình gầy guộc như bộ xương, ông ấy nằm trên chiếc ghế bập bênh, không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Nữ tử mặc bộ y phục màu đen nói với giọng bình tĩnh: “Ông ấy chết rồi.”
Lý Ngọc nhìn thi thể Tông trưởng lão một hồi lâu, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tôn trưởng lão đã từng đối xử với hắn rất tốt.
Trên con đường tu hành này, người từng tốt với hắn nhất lại có thể chỉ trong chớp mắt, để lộ ra sát khí.
Hắn sẽ khắc ghi bài học cuối cùng mà Tôn trưởng lão dạy cho hắn.
Một lúc lâu sau, hắn mới định thần lại, hỏi: “Cô nương, tại sao cô lại đến đây…”
“Ta đã đến đây được nửa tháng rồi.” Nữ tử mặc bộ y phục màu đen liếc nhìn hắn một cái, nói với giọng nhàn nhạt: “Nếu không nhờ nhìn thấy cuốn sách kia, suýt nữa ta đã quên ngươi. Không ngờ ngươi thực sự đã bước vào Côn Lôn..”
Lý Ngọc không biết nên mắng chửi phái Tiêu Dao hay là nên cảm tạ bọn họ đây.
Nếu như bọn họ không biên soạn ra quyển sách đó, yêu nữ này thực sự đã quên mất Lý Ngọc, cũng sẽ không đuổi theo đến tận đây, sau này hắn có thể như cá bơi lội trong nước, như chim bay trên trời cao.
Nhưng nếu như nàng ấy không đuổi theo đến tận đây, hôm nay e rằng bản thân hắn sẽ không thể nào tránh được kiếp nạn này.
Chuyện ở nhân gian, quả niên họa phúc luôn đi đôi với nhau.
Nữ tử mặc bộ y phục màu đen nhìn Lý Ngọc, cau mày nói: “Sao ngươi không nói cho ta biết rằng ngươi đã vào Côn Lôn?”
“Trách ta nữa sao…” Lý Ngọc nói với giọng vô tội: “Cô chỉ kêu ta làm nội gián, cũng chẳng đưa công cụ truyền tin gì cho ta, làm sao ta có thể nói cho cô biết được, tự ta bay qua đó hay sao. Một tên tầng Luyện Khí thấp bé, e rằng còn chưa gặp được cô nương, đã bị người của Ma đạo giết rồi…”
“…”