TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 133: Nhập Ma đạo. 2

Giọng nói của Tôn trưởng lão khiến Lý Ngọc có chút không thoải mái, Lý Ngọc ngập ngừng một hồi rồi nói: “Đây đều là do vận khí của đệ tử tốt, bởi vì khai mở được năm linh mạch, nên điều này có ưu thế rất lớn trong việc luyện đan, rồi lại tình cờ bước vào được trong giới thiên nhân. Thực ra, có rất nhiều sư huynh sư tỷ sở hữu trình độ luyện đan mạnh hơn cả đệ tử…”

Tôn trưởng lão trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Lý Ngọc, trên người ngươi có bí mật phải không?”

Trái tim của Lý Ngọc chợt thắt lại, trên mặt còn lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi: “Tôn trưởng lão, người nói vậy là sao?”

Tôn trưởng lão từ trên ghế bập bênh ngồi dậy, chậm rãi nói: “Người là người mà lão phu trong coi việc tu luyện, thiên phú của người, lão phu là người hiểu rõ hơn ai hết. Kể từ sau khi ngươi tụ khí, lão phu đã không thể nhìn rõ được ngươi nữa, ngươi cứ như đã biến thành một người khác. Những cuộc gặp gỡ kỳ lạ liên tục xảy ra, kể cả đến Côn Lôn, cũng có thể nhanh chóng bộc lộ hết tài năng, thậm chí còn thăng cấp lên làm luyện đan sư nhất phẩm. Ngươi chắc có bí mật gì đó đang giấu lão phu…”

Tôn trưởng lão của ngày hôm nay, khiến Lý Ngọc cảm thấy có gì đó không bình thường.

Trong lòng Lý Ngọc bắt đầu cảnh giác.

Bóng của Tôn trưởng lão trở nên mờ ảo dưới ánh nến rung rinh, lão nói tiếp: “Chuyện ngươi sử dụng Chu Quả để khai mở huyệt đạo là giả đúng không. Chu Quả có thể khai mở được huyệt đạo trong linh mạch của ngươi cũng đủ khiến bản thân ngươi nổ tung, nhất định là có nguyên nhân khác…”

Ánh mắt của Lý Ngọc hơi sững lại, việc Chu Quả có thể khai mở huyệt đạo là thật, nhưng chuyện lò đan là do hắn cố ý giấu giếm. Hắn cũng không ngờ Tôn trưởng lão đã phát hiện ra manh mối này từ lâu, chỉ có điều không vạch trần ra thôi.

Lý Ngọc không mở miệng, Tôn trưởng lão tự nói một mình: “Lão phu sắp đi rồi, vốn cũng chẳng có hứng thú gì với bí mật của ngươi. Dù sao trong giới tu tiên, mỗi người đều có bí mật. Chỉ là, sau này chuyện ngươi ở Côn Lôn đã khiến lão phu hiểu rõ, bí mật của ngươi e rằng không phải là bí mật nhỏ…”

Lý Ngọc vẫn trầm mặc không nói.

Trên đời này, nếu nói người hiểu rõ hắn nhất, e không ai khác chính là Tôn trưởng lão.

Khi ở Côn Lôn, tất cả mọi thứ về hắn, phía sau đều có bóng dáng của Khương Ly, mọi thứ rõ ràng đến mức không thể hợp lý hơn, cũng không khơi gợi quá nhiều sự nghi ngờ. Tuy nhiên, đối với Tôn trưởng lão, khi thực lực của hắn vẫn còn yếu nhất, vẫn luôn bên cạnh quan sát hắn, cũng là người có thể cảm nhận được sự thay đổi nhất của hắn…

Khi Lý Ngọc im lặng, Tôn trưởng lão tiếp tục độc thoại: “Đời này của lão phu, tu hành hơn hai trăm năm, chỉ thiếu một chút, một chút thôi, chỉ một chút như vậy thôi là có thể bước được lên tầng Kim Đan. Lão phu không cam tâm, không cam tâm…”

Tôn trưởng lão nhìn về phía Lý Ngọc, đột nhiên nới với giọng cầu xin: “Lý Ngọc, coi như nể tình lão phu đối xử tốt với ngươi, giúp lão phu được không. Lão phu không cam tâm cứ vậy mà chết đi…”

Công bằng mà nói, Tôn trưởng lão đối xử rất tốt với Lý Ngọc. Trên con đường tu hành, đã giúp đỡ cho hắn không ít. Nếu như bản thân hắn có thể giúp được ông ấy, hắn nhất định sẽ không do dự, dù có phải trả một cái giá nhất định.

Lý Ngọc có một bí mật, nhưng thật không may, bí mật này không thể giúp ông ấy kết đan.

Lý Ngọc thở dài và nói: “Xin lỗi, Tôn trưởng lão, bí mật của đệ tử không thể giúp được người.”

Tôn trưởng lão nhìn Lý Ngọc bằng ánh mắt không đành lòng, đầy tiếc nuối nhưng cũng có một chút điên cuồng.

Trong thời gian rất ngắn, sự điên cuồng này của ông ấy đã bị thay thế bằng sự điên cuồng cực độ. Đôi mắt của ông ấy như thể biến thành hai ngọn lửa nhảy múa điên cuồng, âm thanh khàn khàn từ cổ họng tuôn ra: “Thôi được rồi, kể cả lão phu có hỏi ngươi, e rằng ngươi cũng sẽ không nói ra toàn bộ sự tình, chi bằng ta tự sưu hồn. Lý Ngọc, lão phu đã giúp người nhiều rồi, bây giờ đã đến lúc ngươi báo đáp cho lão phu…”

Ngay khi biểu hiện của Tôn trưởng lão trở nên điên cuồng, thần thức của Lý Ngọc đã khóa chặt vào tấm Tử Tiêu Lôi Phù nằm trong chiếc nhẫn không gian, hắn cũng đã chuẩn bị xong một bình Hồi Khi Đan.

Sưu hồn là một bí thuật vô cùng nguy hiểm trong giới tu tiên, sưu hồn có thể lấy được tất cả ký ức của người bị sưu hồn.

Nhưng sau khi sưu hồn, người bị sưu hồn nhẹ thì bị điên, nặng thì tự phát nổ. Trừ khi đối phương là người có tội ác cùng cực, bằng không thì loại bí thuật này tuyệt đối bị cấm sử dụng trong Chính đạo.

Lý Ngọc lui về phía sau nửa bước, nhìn Tôn trưởng lão đang phát điên, trầm giọng nói: “Tôn trưởng lão, đừng như vậy, người đã bị nhập ma rồi…”

Không phải ai cũng đều giống Chu sư tỷ. Người tu tiên điên cuồng tìm kiếm sự trường sinh, điều đó có khả năng sẽ khiến bọn họ hình thành chấp niệm. Một khi chấp niệm này bị phá hủy, bọn họ rất dễ bị tâm ma xâm nhập, nói là tâm ma chứ thật ra cũng là ác niệm của bọn họ mà thôi.