TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 132: Nhập Ma đạo.

Tốc độ của phi thuyền nhanh hơn rất nhiều so với ngự không, Lý Ngọc thẳng một mạch không ngừng. Chỉ sau một ngày, hắn đã đến địa giới Phong châu, núi Bạch Vân quen thuộc đang hiện ra trước mắt.

Núi Bạch Vân, trong một thung lũng quen thuộc.

Khi Lý Ngọc đáp xuống từ trên trời, một bóng trắng đang nằm trên cục đá lớn – nơi mà Lý Ngọc thường hay ngồi thiền, ngủ ngon lành.

Lý Ngọc chậm rãi đáp xuống bên cạnh nó, lông trên người tiểu hổ dựng đứng, nó lập tức cảnh giác. Nhưng khi nó mở mắt ra, phát hiện đó là Lý Ngọc, sự cảnh giác trong đôi mắt của nó lập tức biến thành sự kinh ngạc. Một khắc sau, nó đẩy Lý Ngọc ngã xuống đất, một tiếng hổ gầm vui vẻ vang lên chấn động cả rừng núi, khiến cho tất cả những con thú đang ở trong rừng đều nằm rạp xuống, toàn thân run rẩy…

Trong thung lũng.

Lý Ngọc bắt mấy con chim trĩ và thỏ rừng cho tiểu bạch hổ, khi nướng, hắn còn phết lên chúng một loại nước sốt đặc biệt mua từ thế tục. Dưới lực đẩy của gió, toàn bộ thung lũng tràn ngập một mùi thơm mê hoặc.

Lần này, tiểu bạch hổ với cái miệng háu ăn không lập tức ngấu nghiến, mà ngoạm một con gà rừng cùng với một con thỏ rừng đã được nướng xong, đặt lên một gò đất nhỏ cao trong thung lũng.

Nhìn gò đất nhỏ cao trước đây chưa từng có đó, Lý Ngọc cũng hiểu ra đôi phần.

Chắc có lẽ mẹ của nó đã rời khỏi thế gian này.

Lần trước Lý Ngọc phát hiện, con hổ già đó đã không còn sống được bao lâu nữa.

Lý Ngọc quỳ xuống và nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

Sau khi ở cùng với tiểu bạch hổ cả ngày, sắc trời dần tối, Lý Ngọc bảo tiểu bạch hổ ở trong thung lũng đợi hắn, còn hắn thì quay về Bạch Vân Quán.

Hôm nay là đêm giao thừa, những ngôi làng và thành phố ở trần tục đều được trang trí bằng đèn và dây hoa, trông rất rất sống động. Đâu đâu cũng tràn ngập không khí của đêm giao thừa, duy có Bạch Vân Quán thì vẫn bình thường như mọi ngày.

Hai năm tu luyện vất vả ở đây có liên quan đến chuyện bọn họ có thể bước một chân vào giới tiên đạo hay không. Tất cả mọi người đều đang nỗ lực tập luyện, bọn họ hầu như không về trong ngày lễ.

Sau khi chạy bên ngoài cùng với tiểu bạch hổ cả ngày, khi Lý Ngọc quay trở về Bạch Vân Quán, trời cũng đã tối muộn.

Trong toàn bộ Bạch Vân Quán, chỉ có một số phòng vẫn sáng đèn.

Lý Ngọc đi tới tiểu viện của Tôn trưởng lão, gian phòng trong tiểu viện vẫn còn lung linh ánh nến.

Lý Ngọc vừa mới đi vào, trong phòng đã vang lên một tiếng nói: “Lý Ngọc về rồi à, mau vào trong đi.”

Mặc dù không thành công trong việc kết đan, nhưng thực lực của Tôn trưởng lão dù gì cũng ở đỉnh cao của tầng Trúc Cơ, mạnh hơn rất nhiều so với những người bạn cũ ở đỉnh Tử Vân, nơi Lý Ngọc ở, hơn nữa sức mạnh thần thức của ông ấy cũng vượt xa hơn cả tầng Trúc Cơ bình thường.

Lý Ngọc đẩy cửa phòng, nhìn thấy ngay vị trí chính giữa phòng, Tôn trưởng lão vẫn đang nằm trên ghế bập bênh.

Đã hai tháng không gặp, ông ấy đã tiều tụy đi nhiều so với lần trước Lý Ngọc đến. Trên mặt đã không còn cảm giác hiền hòa như trước nữa, mà thay vao đó là những đường gồ lên của xương trông rất đáng sợ, thâm chí còn khiến Lý Ngọc cảm thấy ớn lạnh không rõ lý do.

Những tiên nhân tu luyện tầng Trúc Cơ thường có pháp lực duy trì nhan sắc nhất định, nếu như thường xuyên sử dụng những loại đan dược bồi bổ nhan sắc, thậm chí kể cả bọn họ có hơn hai trăm tuổi, trông vẫn như những người trung niên. Tuy nhiên, vào những năm cuối đời, do cơ thể quá mục nát nên họ sẽ già đi nhanh chóng, ngay cả pháp thuật và Trú Nhan Đan cũng không thể duy trì được.

Tôn trưởng lão nằm ở trên ghế bập bênh, nhắm mắt lại, giọng điệu lơ lửng: “Nếu như ta nhớ không lầm, hôm nay là giao thừa. Không ngờ, trong ngày lễ cuối cùng trong năm, ngươi lại đến thăm lão phu…”

Lý Ngọc nói: “Cha mẹ đệ tử đã mất từ lâu, Tôn trưởng lão có ơn với đệ tử, Bạch Vân Quán cũng giống như nhà của đệ tử.”

Tôn trưởng lão mở mắt ra, hốc mắt trũng xuống, trong hố đen dường như chỉ còn lại hai nhãn cầu.

Ông ấy nhìn Lý Ngọc, đôi mắt đục ngầu khẽ cử động, đột nhiên nói: “Xem ra trong hai tháng qua, ngươi lại có những cuộc gặp gỡ kỳ lạ trong tông môn. Mở ra cả năm linh mạch, lại còn tu được đến Luyện Khí tầng ba, sắp lên Luyện Khí tầng bốn. Những đệ tử chủ chốt của tông môn cũng không có tốc độ tu hành nhanh bằng ngươi…”

Lý Ngọc chấp tay nói: “Đều là nhờ những đồng linh tệ của Tôn trưởng lão, hơn ba mươi viên Thông Mạch Đan, gần như có thể giúp cho tất cả năm linh mạch đều nâng cấp lên được một tầng. Chưa kể, Khương Ly cũng đã giúp đỡ đệ tử rất nhiều, cho nên mới có tu vi như hiện tại…”

“Không chỉ vì những đồng linh tệ đó và Khương Ly đâu nhỉ. Lão phu cũng đã nghe qua rồi, lần đầu tiên tham gia cuộc tranh tài luyện đan học đồ, ngươi đã giành được vị trí thứ nhất, thậm chí còn bước vào giới thiên nhân, cảnh giới mà các luyện đan sư tứ phẩm đều thầm khao khát…”