TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 131: Chấm dứt trần duyên 2

Chu Tử Tuyền cũng rất ngạc nhiên và vui mừng, nói: “Đệ của khi đó vẫn còn rất nhỏ, cũng ngốc nghếch, chớp mắt một cái đã trưởng thành rồi!”

Lý Ngọc nói: “Tỷ năm đó cũng rất nhỏ, bây giờ chẳng phải cũng đã lớn hay sao?”

Gơi lại những ký ức tuổi thơ, có một số điều không thể giải thích được trong mối quan hệ vốn đã thân thiết giữa hai người. Lý Ngọc than thở về sự kỳ diệu của số phận, Chu Tử Tuyền thì thầm hạnh phúc. Hóa ra, nàng và Lý Ngọc gặp nhau còn sớm hơn cả Khương sư muội tận mười năm…

Không lâu sau, hai bóng người rời khỏi đỉnh Tử Vân, cùng nhau bay về phía cổng núi.

Hai ngày sau, tại làng họ Lý ở nước Triệu.

Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền sánh vai nhau đi trên con đường làng, đêm qua hắn đưa Chu Tử Tuyền về nhà, vì trời đã khuya nên hắn cũng qua đêm tại nhà họ Chu.

Sáng sớm nay, Lý Ngọc dự định đến thăm ngôi làng nơi hắn sống trước đây, Chu Tử Tuyền cũng đi cùng hắn.

Trong thôn thường rất có ít người ngoài đến, cặp nam nữ trẻ tuổi này y phục bất phàm, khí chất hơn người, vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Trong chớp mắt, bọn họ đã thu hút sự chú ý của dân làng họ Lý.

Lý Ngọc nhìn mọi thứ xung quanh, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn đến đây, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc với tất cả mọi thứ ở nơi này.

Lý Ngọc nhìn thoáng qua cây hòe già bên cạnh cái giếng cổ ở đầu làng, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi còn bé chơi đùa với ngươi cùng thôn, như thể hắn đã thực sự trải nghiệm tất cả những điều này.

Ký ức của Lý Ngọc cùng với những cảnh tượng quen thuộc này nhanh chóng trở nên rõ ràng trong đầu hắn.

Giờ khắc này, trong lòng Lý Ngọc thậm chí còn nảy sinh ra cảm giác khó hiểu.

Hai đoạn ký ức khác nhau rõ rệt, nhưng lại vô cùng rõ ràng đến thế.

Rốt cuộc hắn là Lý Ngọc này, hay là Lý Ngọc kia, hoặc cả hai đều là… giờ phút nay, hắn không thể phân biệt rõ ràng nữa rồi.

Chẳng mấy chốc, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đến một ngôi nhà hoang.

Một nửa bức tường bên trong ngôi nhà làm bằng bùn vàng đã sụp đổ, trong nhà mọc đầy cỏ dại vì bị bỏ hoang lâu ngày/ Chu Tử Tuyền quay đầu nhìn Lý Ngọc và hỏi: “Đây là nơi mà đệ từng sống sao?”

Lý Ngọc gật đầu, nơi này mặc dù hoang tàn, nhưng lại có thể trùng hợp với căn nhà trong ký ức của hắn.

“Ngươi, ngươi là Lý Ngọc?”

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ phía sau, Lý Ngọc quay đầu lại, phía sau hắn cách đó không xa, một ông lão tóc hoa râm chống gậy trúc đang nhìn Lý Ngọc với ánh mắt không thể tin.

Ông lão vừa dứt lời, hơn chục bóng người đang quan sát từ xa lập tức vây quanh lão.

“Cái gì, Lý Ngọc, Lý Ngọc đã trở lại?”

“Lý Ngọc, thật sự là Lý Ngọc!”

“Ta còn tưởng rằng ngươi vào núi hái thuốc, bị thú dữ ăn mất rồi!”

“Chậc chậc, Lý Ngọc ăn mặc như thế này, xem ra những năm qua đã phát tài rồi. Vị cô nương xinh đẹp bên cạnh là vợ của ngươi sao?”

Người trong thôn không biết những cuộc gặp gỡ thần kỳ của Lý Ngọc trong mấy năm qua, chỉ cho rằng hắn phát tài, cưới vợ xinh đẹp, y phục lồng lộn mang vinh hoa quay về quê hương. Trong ánh mắt bọn họ nhìn hắn, đều lộ ra biểu cảm ghen tị.

“Nhìn bộ y phục này đi, mấy năm qua nhất định đã phát tài!”

“Thậm chí còn lấy được một người vợ xinh đẹp nữa…”

“Trước giờ không nghĩ rằng Lý Ngọc lại xuất chúng như vậy…”

Lý Ngọc không giải thích gì với những lời bàn tán của mọi người, hắn dẫn Chu Tử Tuyền đến ngôi nhà của người hàng xóm đã giúp đỡ cho hắn rất nhiều và ngồi nghỉ ngơi một lát. Đế lúc chuẩn bị rời đi, còn để cho bọn họ một khoảng tiền lớn của thế tục, và cả một vài viên đan dược bồi bổ bội nguyên của bọn họ, coi như để báo đáp ân tình của bọn họ.

Với số tiền này, nếu sử dụng tiết kiệm, đủ để bọn họ ăn sung mặc sướng cả đời, còn đống đan dược kia thì đủ giúp bọn họ không bệnh tật và mệt mỏi. Hắn không dám nói trường sinh trăm tuổi, nhưng có thể sống khỏe mạnh đến năm bảy mươi tám mươi.

Sau khi làm xong những việc này, hắn và Chu Tử Tuyền rời khỏi đây.

Khi đi ra khỏi thôn, Lý Ngọc quay đầu lại với Chu Tử Tuyền và nói: “Những đồng tiền đó, sau này ta sẽ trả lại cho tỷ.

Chu Tử Tuyền liếc nhìn hắn với ánh mắt trách móc, và nói: “Trả cái gì mà trả, nếu như chuyện gì cũng phải tính toán rõ ràng như vậy, thứ mà ta thiếu đệ, e rằng cả đời này cũng trả không hết mất?”

Lý Ngọc chỉ cười, không nói thêm gì nữa.

Sau khi trở lại làng họ Lý, tâm trạng của hắn rõ ràng chưa từng thấy.

Dù là cậu bé hái thuốc của làng họ Lý, hay là cảnh sát nằm vùng ở một thế giới khác, cả hai đều là hắn.

Nhưng cũng không phải là hắn.

Hắn là Lý Ngọc, chỉ vậy thôi.

Sau khi đưa Chu Tử Tuyền về nhà, Lý Ngọc cũng rời khỏi quốc đô nước Triệu, hắn định quay lại Bạch Vân Quán để gặp Tôn trưởng lão và tiểu bạch hổ.