Nhắc đến người cũ, vị cơ quan sư kia nói nhiều hơn hẳn: “Tôn Chấn, ông ấy tràn đầy kiêu ngạo, là nhân vật tàn nhẫn đúng nghĩa, dám từ chối lời yêu cầu song tu của trưởng lão tầng Trúc Cơ. Sau khi nhập môn, không lựa chọn bất cứ con đường luyện đan hay luyện khí nào, mà lại lựa chọn con đường pháp tu, dựa vào công pháp thuộc tính Hỏa mạnh mẽ của bản thân, bước sâu vào nơi nguy hiểm của các động thiên khác, hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ khó nhằn. Ngoại trừ tên họ Ngô kia ra, trong số đám người của lão phu, ông ấy là người đầu tiên tu hành đến đỉnh cao tầng Trúc Cơ, cũng là người có hi vọng kết đan nhất…”
Nói xong, ông ấy lại nhìn về phía Lý Ngọc, hỏi: “Nghe nói ông ấy đã tìm được một thiên tài Thiên linh mạch cho tông môn, tông môn đã thưởng cho ông ấy một viên Phá Cảnh Đan. Thế nào rồi, ông ấy kết đan thành công chứ?”
Lý Ngọc thở dài nói: “Không…”
Cơ quan sư trầm mặc hồi lâu, mới thở dài nói: “Tiên đạo vô tình, tiên đạo vô tình…”
Đây là lần đầu tiên Lý Ngọc nghe nói về quá khứ của Tôn trưởng lão, hắn thật không ngờ Tôn trưởng lão bình thường tốt bụng hòa nhã lại tàn nhẫn như vậy khi còn trẻ.
Lúc này, ba vị còn lại tiếp tục mở miệng.
“Ta cũng từng nghe qua cái tên Tôn Chấn này.”
“Ông ấy là người hành động mau lẹ quyết đoán, rất nhiều đệ tử Ma đạo chết dưới tay hắn.”
“Ông ấy vẫn chưa kết đan sao, đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
…
Cùng một chủ đề chung, mối quan hệ giữa Lý Ngọc và những người lớn tuổi dường như được xích lại gần nhau hơn. Trong lúc trò chuyện, Lý Ngọc không quên nhắc khéo về công việc kinh doanh của mình, hắn nói: “Mấy vị tiền bối, nếu như mấy vị cần luyện chế đan dược cấp thấp hay là đan dược cấp một gì đó, có thể đến tìm vãn bối, vãn bối sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho mọi người…”
Lời quảng cáo của Lý Ngọc không thành công, những tiền bối này dường như không quan tâm đến vấn đề song tu, mỗi ngày họ chỉ nằm trên ghế bập bênh để giết thời gian.
Vậy nên, Lý Ngọc đã tạo ra một bộ mạt chược cho bọn họ.
Đối với những người già không có gì để làm, đây là một công cụ tốt để giết thời gian.
Sau khi tự mình hướng dẫn bọn họ cách chơi mạt chược, những căn biệt viện xung quanh, trạng thái những ông lão thường hay nằm trên ghế bập bênh thẩn thờ đã bị thay đổi. Trước cổng của biệt viện số sáu mươi chín có trưng một cái bàn, tiếng “soạt, soạt, soạt” và tiếng “bộp, bộp, bộp” vang lên không dứt.
“Cạch.”
Vị cơ quan sư chạm vào một quân cờ, rồi đẩy một quân từ trong bộ bài của mình ra, nói: “Ba vạn.”
“Ăn.”
Vị linh thú sư ăn đứt quân cờ này, ngẫm nghĩ một hồi, lại ra một quân tam đồng.
“Hồ.”
Lý Ngọc đẩy bộ bài chất như núi của mình ra, cười ha ha nói: “Các vị tiền bối, phải nhường rồi…”
Đám người đánh mạt chược này không được phép thả thần thức của mình ra, cho dù tu vi bọn họ có cao hơn Lý Ngọc đi chăng nữa, cũng không có ưu thể gì để dựa vào. Lý Ngọc thắng một văn, ăn được một trăm linh tệ của ba người còn lại. Chu Tử Tuyền đứng sau lưng hắn, cười ha ha, cầm linh tệ mà Lý Ngọc đánh thắng cho vào túi.
Đám người này học cách chơi mạt chược rất nhanh, ưu thế của Lý Ngọc cũng dần dần biến mất. Chỉ sau mấy ván, Lý Ngọc có lúc thắng có lúc thua, thậm chí đến cuối còn thua liên tục mười mấy ván.
Vốn dĩ hắn không muốn thắng linh tệ của những ông lão này. Cả ngày không tu tiên thì cũng là luyện đan, cả người ngờ nghệch hết ra, hắn cần phải khởi động những cuộc vui một chút, điều chỉnh lại tiết tấu, sẵn tiện mang lại chút niềm vui nho nhỏ cho những ông lão đang cảm thấy nhàm chán này...
Nói không chừng bọn họ nhất thời cao hứng, giống như Tôn trưởng lão, để hắn thừa kế di sản cuối cùng của bọn họ…
Đến Đỉnh Tử Vân chưa đầy nửa tháng, Lý Ngọc đã quen sống với những ông lão ở đây.
Bằng thực lực của mình, hắn đã thay đổi bầu không khí trầm mặc bí bách của đỉnh Tử Vân. Vốn dĩ nơi này dù có đến vào lúc nào, cũng chỉ là khoảng không yên lặng. Bây giờ, mỗi lần hắn trở về đỉnh, đều có thể nghe thấy những tiếng “soạt soạt”, “cộp cộp” phát ra từ khắp nơi.
Mạt chược đã trở thành một trò giải trí không thể tách rời của những người già nhàm chán ở đỉnh Tử Vân. Lý Ngọc tìm được một vài luyện khí học đồ ở trong tông môn, hắn đặt mười mấy bộ mạt chược với mức giá là mười linh tệ một bộ, rồi lại bán ra với mức giá một trăm linh tệ một bộ. Trong vòng chưa tới ba ngày, những bộ mạt chược này đã được bán sạch.
Đỉnh Tử Vân của hiện tại, giờ còn náo nhiệt hơn so với các nơi mà những đệ tử trẻ tuổi tụ tập.
“Lão Trương, sắc mặt hôm nay tốt vậy, lại thắng linh tệ nữa sao?
“Lão Lý, Bôi Nguyên Đan mà tiền bối muốn, có thể luyện xong trong hôm nay, một canh giờ sau nhớ đến lấy.”
“Lão Thẩm, tiền bối tránh né cái gì đấy, đừng tưởng tránh né là không còn thiếu vãn bối linh tệ nữa nhé…”
…