Hai người đều không nói chuyện, ngoại trừ ngọn lửa nhảy nhót trong phòng luyện đan, thỉnh thoảng còn có tiếng bước chân và tiếng bát ngọc đặt trên bệ đá khẽ vang.
Nơi này không có người ngoài, Lý Ngọc cũng không cần che giấu thực lực của mình. Một lần luyện đan, không cần tới nửa canh giờ cũng đã xong. Hắn luyện chế được mười viên đan dược, trong đó có chín viên thượng phẩm, một viên siêu phẩm.
Nếu như hắn kéo dài thời gian luyện chế, phẩm chất đan dược sẽ càng tốt hơn, nhưng không cần làm như vậy, đan dược thượng phẩm đã là đan dược đủ quy cách rồi, cũng đủ để giao cho tông môn. Đan dược mỗi tháng mà hắn cần luyện chế quá nhiều, không nhất thiết phải chú trọng vào hiệu suất.
Tốc độ chuẩn bị linh dịch nhanh hơn rất nhiều so với luyện đan.
Lý Ngọc còn chưa luyện chế xong mẻ đan dược thứ hai, Chu Tử Tuyền đã chuẩn bị sẵn năm phần linh dịch. Nàng cũng không quấy rầy Lý Ngọc, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, lặng lẽ rời khỏi phòng luyện đan.
Sau khi Lý Ngọc luyện chế đan dược xong, khi qua trở lại sân trước, hắn nhìn thấy Chu Tử Tuyền đang đứng trước bồn hoa, cắt tỉa hoa và cây trong vườn.
Sau khi được nàng chỉnh sửa, những bông hoa và cây cối vốn có chút lộn xộn lập tức trở nên vừa mắt và khá nghệ thuật.
Lý Ngọc đi tới, ngưỡng mộ những tác phẩm của nàng ấy và thốt lên: “Ta không ngờ tỷ lại có tài nghệ như vậy…”
Chu Tử Tuyền hơi đỏ mặt, xấu hổ nói: “Khi còn ở nhà, ta thích trồng hoa, thậm chí còn thuê một bậc thầy cắm hoa, tất cả những điều này ta đều học được từ thầy ấy.”
Lý Ngọc cười nói: “Từ nay về sau, tất cả các loại hoa cỏ trong nhà đều giao lại cho tỷ đấy.”
Động tác đang cắt tỉa cây của Chu Tử Tuyền chợt dừng lại, từ “nhà” khiến nàng cảm thấy ấm áp. Đã hơn hai năm kể từ khi nàng ra ngoài tu luyện, đây là lần đầu tiên ở một nơi mà nàng có cảm giác như ở nhà.
Trong môn phái Côn Lôn rộng lớn này, cũng có một tiểu viện, nơi là nhà thuộc về mình.
Chu sư tỷ không chỉ xinh đẹp mà còn cần cù, tiết kiệm và biết chăm sóc nhà cửa, được Lý Ngọc vô cùng yêu quý. Việc trong nhà sẽ do nàng quán xuyến, còn hắn sẽ đảm nhận việc kiếm linh tệ.
Lý Ngọc chuẩn bị một tấm bảng gỗ, trên đó khắc vài hàng chữ, sau đó đi ra ngoài, dựng tấm bảng gỗ ở ngoài trận pháp trước cổng.
Một ông lão với bộ râu bạc phơ đi ngang qua Lý Ngọc, trong lòng thầm nghĩ, biệt viện kia hình như đã có chủ mới chuyển đến. Tuy nhiên, những người sống ở đỉnh Tử Vân toàn bộ đều là những người già, tuổi thọ không còn nhiều giống như ông ấy, rất hiếm thấy người trẻ tuổi như hắn.
Ông lão không quan tâm đến người hàng xóm mới này, dự định sẽ đến Đan Tâm Các tại đỉnh Tử Tiêu để mua một bình Bội Nguyên Đan. Mặc dù ông ấy là người tài giỏi trong tầng Trúc Cơ, nhưng khi nguyên thọ sắp tận, cơ thể cũng lão hóa rất nhanh, có một vài chuyện khó mà không hao tâm tổn sức.
Bội Nguyên Đan chính là tôn nghiêm cuối cùng của ông ấy.
Ánh mắt vô thức lướt qua, nhìn thấy nội dung được viết trên tâm bảng gỗ được dựng bên đường, bước chân ông ấy dừng lại.
“Bán các loại đan dược như Bội Nguyên đan, Tích Cốc Đan, Hồi Khí Đan, mỗi bình 400 linh tệ, đảm bảo hàng thật, giả đền gấp mười...”
Bội Nguyên Đan được bán với giá năm trăm linh tệ một bình ở Đan Tâm Các, còn giá ở đây thì lại bớt hẳn một trăm linh tệ. Linh tệ của mọi người cũng không phải nhờ gió mang tới, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Ông lão dừng bước, hỏi Lý Ngọc: “Chỗ ngươi có bán Bội Nguyên Đan à?”
Lý Ngọc quay đầu, nhiệt tình nói: “Đúng vậy. Bội Nguyên Đan mới ra lò đều là loại thượng phẩm, chất lượng đảm bảo, nếu giá thì đền gấp mười. Ông chính là vị khách đầu tiên, nếu bây giờ mà mua thì ta tặng thêm cho ông một viên…”
Lý Ngọc lấy ra một bình Bội Nguyên Đan và đưa cho ông lão.
Những người ở tầng Trúc Cơ không xa lạ gì với Bội Nguyên Đan, ngay khi vừa mớ bình đan dược ra xem, mười viên đan dược trong bình quả thức viên nào viên nấy cũng là thượng phẩm. Trong đó, thậm chí còn có một viên là thượng phẩm, chất lượng còn tốt hơn nhiều so với tông môn bán.
Lúc này, ông ấy mới chú ý đến dấu ấn lò đan phía trước ngực của chàng trai trẻ tuổi. Trông vẫn còn nhỏ mà đã là luyện đan sư nhất phẩm, xem ra, độ tin cậy của đống đan dược này đã tăng thêm vài phần.
Ông lão không do dự lâu, quả quyết lấy ra bốn trăm linh tệ, nói: “Cho ta một bình.”
Lý Ngọc nhận linh tệ, đưa đan dược cho ông ấy, nói: “Đa tạ chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến…”
Nhìn ông lão rời đi, trên mặt Lý Ngọc lộ ra nụ cười.
Mặc dù bốn trăm linh tệ không nhiều, nhưng cũng là giao dịch đầu tiên sau khi hắn chuyển đến nhà mới. Có cuộc giao dịch đầu tiên thì sẽ có cuộc giao dịch thứ hai, phải nói rằng, làm kinh doanh ở đây còn thoải mái hơn nhiều so với dựng sạp ở đỉnh Phong Lai…