Cổng của biệt viện vốn luôn mở, nhưng vì có trận pháp chắn lại nên nơi này không có bất kỳ bụi trần nào, dưới chân hai người không nhuốm bụi trần. Lý Ngọc bước vào trong cổng viện, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là sân trước của biệt viện có diện tích không nhỏ.
Bức tường bên trái của biệt viện trồng một số linh trúc, tỏa ra hương thơm sảng khoái, bên phải là bồn hoa, hoa cỏ mọc tươi tốt, hiển nhiên là được chăm sóc cẩn thận.
Chính giữa sân trước là một hồ nước hình vuông hơn một trượng, nước suối trong vắt từ đáy hồ phun ra, tạo thành một đài phun nước. Chính giữa hồ là một hòn non bộ, trên mặt hồ có trồng một số loại thực vật tươi tốt, trong hồ nước thì có mấy con ngân ngư đang bơi lội…
Môi trường ở đây tốt hơn nhiều so với tiểu viện nơi Lý Ngọc ở trước đây, từ khóe miệng cong lên của Chu Tử Tuyền cũng có thể nhìn ra được, nàng cũng rất thích nơi này.
Ngoài phòng luyện đan quan trọng nhất, trong tiểu viện còn có rất nhiều phòng. Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền mỗi người chọn một phòng làm phòng ngủ. Lý Ngọc đi ra ngoài một chuyến, mang một ít đồ ăn và rượu ở Phiêu Hương Các về, coi như là để mừng tiệc tân gia của bọn họ.
Ngày hôm nay có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với bọn họ, bởi vì từ hôm nay trở đi, bọn họ - những người đến từ Bạch Vân Quán nhỏ nhoi, bước đầu đã có chỗ đứng vững chắc ở trong Côn Lôn rộng lớn này.
Trong một cái đình nhỏ ở sân trước, hai ly rượu ngọc bích khẽ chạm vào nhau.
Chu Tử Tuyền húp một ngụm rượu, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy đỏ bừng, còn ánh mắt thì có chút mơ màng.
Đối với nàng, trải nghiệm trong sáu tháng qua giống như một giấc mơ.
Không hiểu sao tiến vào Côn Lôn, không hiểu sao tiến vào đỉnh Bích Vân, không hiểu sao đi theo Lý Ngọc đến đây. Tuy rằng tu vi hiện tại của nàng mới chỉ là tầng Luyện Khí sơ cấp, nhưng có thể đoán trước trong hai năm tới, nàng có hi vọng tiến lên tầng Trúc Cơ…
Ánh mắt của nàng bất giác nhìn về phía Lý Ngọc, những lời nói khi đó của hắn vẫn văng vẳng bên tai nàng, “Nếu như thực sự có trưởng lão tầng Trúc Cơ nào đó nhìn trúng ta, ta sẽ theo bà ấy. Đợi khi ta sống thọ hơn bà ấy, ta sẽ dùng di sản của bà ấy để nuôi tỷ, chúng ta sẽ cùng nhau luyện lên tầng Trúc Cơ…”
Ở Bạch Vân Quán, điều mà nàng từng nghĩ là một trò đùa giờ đã trở thành hiện thực.
Tuy rằng Lý Ngọc không ở cạnh nữ trưởng lão tầng Trúc Cơ trong tông môn, nhưng vẫn hắn có thể thực hiện được lời hứa ban đầu đó, chẳng qua thứ hắn dựa vào chính là bản thân hắn…
…
Lý Ngọc tỉnh dậy từ trong cơ mê man, nơi đôi tay chạm vào hơi mềm mại, theo quán tính, hắn nắn nhẹ.
“Ư~~~”
Giọng rên nhẹ của nữ tử bên cạnh truyền tới, khiến đầu óc của hắn lập tức tỉnh táo. Giới tu tiên sử dụng linh quả để chế tạo ra linh rượu. Sau khi ngấm rượu, pháp lực chuyển động không thể nào cản lại. Hôm nay dời sang nhà mới, hắn và Chu Tử Tuyền vì vui vẻ mà uống tận mấy ly, kết quả cả hai đều uống say tí bỉ…
Trong trí nhớ của hắn, hắn cõng nàng – người đã say mèm – trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó…., bản thân hắn cũng sẵn tiện nghỉ ngơi.
Lý Ngọc vội vàng bật dậy khỏi giường, may mà Chu Tử Tuyền vẫn chưa tỉnh dậy, hắn giúp nàng đắp chăn, che lại phần da trắng bóc đang để lộ một nửa, lẳng lặng đi ra khỏi phòng.
Trong động thiên Côn Lôn không có khái niệm về thời gian, cũng không biết đã ngủ được bao lâu rồi. Lý Ngọc đứng bên cạnh đài phun nước vừa tắm vừa rửa mặt, cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Sau khi được thăng cấp thành luyện đan sư nhất phẩm và dời sang căn nhà mới, cuộc sống của hắn ở Côn Lôn cũng sẽ bước sang một trang mới.
Lý Ngọc đến phòng luyện đan ở sân sau, chuẩn bị luyện đan.
Một trăm năm mươi nguyên liệu, tính luôn cả phần của hắn, mỗi ngày phải luyện chế năm lần mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ, không có nhiều thời gian để hắn phung phí.
Trên mặt đất, tại sân sau của phòng luyện đan trong căn biệt viện, môi trường ở đây vô cùng yên tĩnh. Trận pháp đã chặn tất cả các âm thanh ở bên ngoài, không cần lo lắng việc sẽ có người quấy rầy khi luyện đan.
Chu Tử Tuyền vẫn chưa tỉnh dậy, nên Lý Ngọc không còn cách nào khác ngoài việc tự mình chuẩn bị linh dịch.
Tuy nhiên, khi hắn vừa lấy hai loại dược thảo, một bóng người từ bên ngoài đi vào. Chu Tử Tuyền vuốt mái tóc bù xù, cầm lấy dược thảo trong tay của Lý Ngọc, nhẹ giọng nói: “Để ta làm cho...”
Lý Ngọc đưa dược thảo cho nàng, còn bản thân thì lấy thêm những loại khác.
Hai người cùng nhau làm việc, quá trình tinh chế dược dịch nhanh hơn rất nhiều, linh dịch cần thiết cho mẻ đan dược cũng nhanh chóng được điều chế. Lý Ngọc mở lò luyện đan bên cạnh một bệ đá, còn Chu Tử Tuyền thì đứng bên cạnh một bệ đá khác, âm thầm chuẩn bị phần linh dược thứ hai cho hắn.