Tuy nhiên, người bình thường luyện đan chắc chắn sẽ có hao tổn, ba phần nguyên liệu luyện ra được mười viên đã là một kết quả không tồi. Đây cũng là yêu cầu thấp nhất của tông môn đối với các luyện đan sư.
Do vậy, Lý Ngọc nhận được một trăm năm mươi phần nguyên liệu, tại chỗ này.
Trong số đó, năm mươi phần nguyên liệu dùng để luyện đan cho tông môn, một trăm phần nguyên liệu còn lại cũng chính là cho bản thân Lý Ngọc. Một trăm bình đan dược cấp một, cộng thêm trợ cấp của tông môn, mỗi tháng hắn ít nhất cũng lấy được năm vạn linh tệ.
Nếu như không phải Thông Mạch Đan có giới hạn mua, mỗi tháng hắn có thể mua được năm mươi viên, và chỉ cần nhiều nhất nửa năm là có thể khiến toàn bộ năm linh mạch được khai mở đầy đủ.
Chỉ tiếc là hiện giờ hắn chỉ có thể mua được ba viên mỗi tháng thông qua cửa hàng chính của tông môn, nếu như có thêm nhiều việc tốt giống như cuộc tranh tài luyện đan học đồ thì hay rồi. Phần thưởng Thông Mạch Đan không giới hạn số lượng, chỉ cần được vậy thôi, sẽ không cần phải mỗi tháng mua ba viên, rồi lại ba viên…
Sau khi rời khỏi đỉnh Lăng Vân, Lý Ngọc đến đỉn Đan Đỉnh để thu dọn đồ đạc.
Thật ra cũng không có gì cần thu dọn, chỉ là mấy bộ y phục mà thôi, còn những vật dụng quan trọng khác, Lý Ngọc đều cất mọi thứ vào trong chiếc nhẫn không gian. Lý Ngọc quay trở về chủ yếu là để chào tạm biệt mọi người.
Hàn lão nhìn thấy Lý Ngọc, kinh ngạc thốt lên: “Nhanh vậy đã thông qua cuộc khảo hạch rồi sao?”
Lý Ngọc cười nói: “Đa tạ Hàn trưởng lão đã cho đệ tử những quyển sách kia.”
Hàn Thiên Thành lắc đầu nói: “Vẫn AJbTVlGḏ do thiên phú của ngươi quá tốt. Nếu như chỉ xem sách mà có thể trở thành luyện đan sư, vậy thì giới tu tiên ai cũng là luyện đan sư rồi…”
Nhìn thấy Lý Ngọc mặc bộ y phục giống hệt mình, tượng trư cho luyện đan sư nhất phẩm, Hàn Thiên Hành không tránh được sự xấu hổ trong lòng.
Từ luyện đan học đồ bước lên được luyện đan sư nhất phẩm, ông ấy đã phải mất hơn hai mươi năm. Sau khi đến tầng Trúc Cơ, ông ấy mới thành công luyện chế được đan dược cấp một. Hiện tại, một trăm năm đã trôi qua, ông ấy vẫn là luyện đan sư nhất phẩm, thi luyện đan sư nhị phẩm không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thất bại ra về.
Lý Ngọc thì chỉ cần mất nửa năm để từ một luyện đan học đồ mới gia nhập môn phái trở thành luyện đan sư nhất phẩm, điều này khiến ông ấy nhất thời không biết trong lòng mình đang cảm thấy thế nào.
Hàn Thiên Thành nói: “Chắc ngươi sắp dọn đi rồi nhỉ, biệt viện ngươi chọn là ở đâu?”
Lý Ngọc nói: “Đỉnh Tử Vân.”
Hàn Thiên Thành có chút kinh ngạc, nói: “Tại sao ngươi lại chọn nơi đó, người sống ở đó, toàn là những người già...”
Trong giới tu tiên, cũng có người già này người già nọ. Giống như Hàn trưởng lão đây, trông thì chỉ mới năm mươi sáu mươi tuổi thôi, nhưng thực ra đã hơn một trăm tuổi rồi. Còn Tôn trưởng lão, trông thì như bảy mươi tám mươi, nhưng đã ở độ tuổi cao nhất gần hai trăm năm mươi năm tuổi. Thế hệ sau trong mắt của thế hệ trước, hiển nhiên là những người già khác bọn họ.
Lý Ngọc mỉm cười và nói: “Đệ tử thích môi trường yên tĩnh hơn …”
Hai người hàn huyên thêm vài câu, Lý Ngọc từ biệt Hàn trưởng lão, cũng từ biệt Triệu sư huynh và những sư huynh sư tỷ quen thuộc khá. Nhóm người của Triệu sư huynh nhìn hắn với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Luyện đan học đồ và luyện đan sư nhất phẩm, chỉ cách nhau một cuộc khảo hạch, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Đãi ngộ của luyện đan sư nhất phẩm so với trưởng lão tầng Trúc Cơ bình thường còn hậu hĩnh hơn nhiều, gần như không cần phải phiền muộn vì chuyện tu hành, cũng không cần phải đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm. Ngày thường, chỉ cần ở trong tông môn luyện chế đan dược, linh tệ mỗi ngày, ngoại trừ đổi những loại đan dược để tu hành ra, vẫn còn thừa lại rất nhiều. Đây cũng là nghề nghiệp mà những người khác ngưỡng mộ nhất trong phái Côn Lôn…
Tại cửa tiểu viện của Lý Ngọc, Ngô Thông cũng có chút cảm khái nhìn hắn, nói: “Vậy là đi rồi à…”
Sau khi gặp gỡ hàng xóm, Lý Ngọc mỉm cười nói: “Sau này nếu như muốn luyện đan dược nào, có thể đến đỉnh Tử Vân để tìm ta, ta lấy ngươi ít linh tệ thôi.”
Ngô Thông rút ra một quyển sách từ trong lồng ngực, nói: “Ta tặng quyển sách này cho ngươi. Đây là quyển mới nhất mà ta đã tốn khá nhiều tiền để mua được, bên trong đã cập nhật thêm không ít nội dung mới. Lần này cả ngươi và Khương sư muội đều đã được lên bảng, chỉ là ta vẫn chưa kịp chia sẻ với người, thế mà ngươi đã phải đi rồi…”
Lý Ngọc hơi sửng sốt, Khương Ly có Thiên linh mạch, có thể được vào trong danh sách những đứa con của trời là chuyện bình thường, hắn thì được vào danh sách nào chứ. Lý Ngọc nhìn Ngô Thông, hỏi với giọng không chắc chắn: “Ta?”
Ngô Thông vỗ vai hắn nói: “Biểu cảm của ngươi là sao đấy. Ngươi tưởng cuộc tranh tài luyện đan học đồ trong phái Côn Lôn chỉ là cuộc thi nhỏ không đáng để coi trọng à. Đây là Côn Lôn, người đứng đầu cuộc thi mỗi năm đều sẽ nhận sự chú ý từ các môn phái khác. Mặc dù ngươi không có trong danh sách những đứa con của trời, nhưng cũng được vào danh sách những kỳ nhân, không tin thì tự xem đi…”